Bách biến thần y: Đây là một bộ y phục thần kỳ do thợ lành nghề ở Thâm Uyên chế tác ra, nó có thể biến thành bất kỳ kiểu dáng nào mà ngài tưởng tượng ra.
Tần Hà xem xét, hay lắm.
Cái này cộng thêm thuật dịch dung, sau này có thể không cần đi trộm y phục rồi.
Áo thô vải gai trên người hắn xem như là sơ hở duy nhất.
Lần trước có thể xoay vòng vòng đám người ở thôn Trống Đồng kia, đều nhờ vào có “sương mù” che lấp, cộng thêm giữa các phe cũng đã có sự nghi ngờ lẫn nhau từ trước.
Diệu!
Diệu không thể tả!
Lật tay một cái, bách biến thần y đã xuất hiện trong tay.
Áo mỏng như cánh ve, nhẹ đến gần như không cảm nhận được trọng lượng, rất dài, đủ để phủ từ cổ cho đến chân.
Tâm niệm vừa động, bách biến thần y đã biến thành một cái trường sam.
Lại động, Phi Ngư phục.
Lại động, áo mãng bào.
Lại động, long bào.
Lại động, bikini.
Lại động, mã quái.
Lại động, váy lụa.
Lại động, áo khoác dài.
Hai chữ, thần kỳ.
Ba chữ, thật cmn thần kỳ.
Tần Hà vội vàng mặc lên người, tâm niệm lại động, áo bông trường bào.
Ấm áp.
Phần thưởng này hậu hĩnh ngoài dự đoán a.
Chắc là do Chương Đại Pháp cày sâu một đường, mà đường này lại có trình độ rất cao.
Đồng thời, điều này cũng đã nghiệm chứng được một việc, sau khi đổi đèn nhiếp phách, đúng là phần thưởng đã không bị áp chế nữa.
Phần thưởng của thi cương cực kỳ đáng để mong chờ.
Kế tiếp, bốn bộ thi thể còn lại cũng lần lượt đốt xong.
Tất cả cho một quả trái cây sức mạnh, bốn năm nội kình cùng với ba năm đạo hạnh.
Chỉnh thể mà nói vẫn nằm trên trục hoành.
Nếu như vẫn bị áp chế, cho dù là ở trong thời gian phúc lợi của tân thủ, tối đa cũng chỉ cho một năm đạo hạnh, một năm nội kình mà thôi.
Một câu, thu hoạch lớn.
Nhưng đồng thời Tần Hà cũng có chút không vui.
Người khoác áo choàng đen còn nói cái gì mà “Nếu hỏi núi đồi ai xưng Vương, còn phải nhìn xem vô đức Yêu lang.”
Đây chính là không để hắn vào mắt một chút nào a.
Bãi tha ma chi Vương, Tần Hà đã sớm đặt chỗ, chỉ có điều vẫn luôn chưa rảnh đi lấy mà thôi.
Qua vài ngày nữa tìm nó phiền phức đi.
Tiểu tử, không giảng võ đức đúng không?
Đợi đấy.
....
Ngay vào lúc lò hỏa táng thành đông đang yên tĩnh.
Sát Hổ Khẩu, một quan ải ở phía tây Trường Thành.
Tường thành cao chót vót, giống như là một con cự long, từ trên đầu tường nhìn xuống, cây cối trông như là một cái tán ô.
Năm tên binh sĩ tuần tra ban đêm cầm trong tay trường mâu đang đi tuần sát, trước Quan mấy trăm bước, cách mỗi năm mươi bước lại có một hàng lửa trại, ánh lửa sáng rực rỡ.
Toàn bộ quan ải sẵn sàng chiến đấu, bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Có tin đồn, đại quân Địch Lỗ đang tập kết ở Liêu Đông, mặc dù cách nơi này hơn nghìn dặm, nhưng quan ải không dám buông lỏng, thời thời khắc khắc cảnh giới.
“Ca!”
Đúng lúc này, nơi phương xa bỗng nhiên vang lên một tiếng chim ưng kêu.
Năm tên binh sĩ ngẩng đầu lên nhìn trời, thế nhưng bầu trời đêm đen như mực, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Thế là nhìn vài lần liền cúi đầu xuống.
Thảo nguyên nhiều chim ưng, cho nên cũng thường nghe thấy chim ưng kêu, không cảm thấy khác thường.
Nhưng ngay khi bọn họ cúi đầu, năm cái bóng đen như thanh kiếm sắc xẹt qua.
Năm tên binh sĩ lập tức như là bị điểm huyệt định thân, ngay sau đó, đầu người vậy mà trực tiếp từ trên cổ rớt xuống, máu tươi bắn tung tóe.
Cùng lúc đó, phía ngoài nhất nơi ánh lửa có thể chiếu đến, mấy chục bóng người mặc áo đen cầm loan đao trong tay nhanh chóng phóng tới tường thành, mười mấy cái lên xuống đã vọt đến chân tường thành, nhảy lên một cái, tới tấp men theo tường thành xông đi lên.
Rõ ràng là một nhóm tinh nhuệ lão luyện.
Men tường thành phía trên có bố trí gai sắt, chỉ thiếu chút nữa là sẽ phải đụng vào, nhưng bọn chúng không trì trệ chút nào, vọt lên tới nửa tường đã ào ào liệng ra máy cái vuốt câu, móc lấy ụ nhô ra trên tường thành, tiếp tục leo lên.
Rất nhanh, hơn mười người chỉnh tề như một nhảy lên đầu tường.
“Địch tập, địch tập!”
Chỉ chốc lát sau, quan ải ngủ say đã vang lên tiếng thét thê lương.
Ngay sau đó, tiếng la giết đã nổi lên khắp tứ phía.
“Thủ vững cửa thành!”
“Thủ vững cửa thành!”
“Giết!”
“Cửa thành thất thủ, cửa thành thất thủ!”
“Đoạt lại, đoạt lại...”
“.....”
Sau một trận hỗn loạn.
“Kẹt kẹt”
Một tiếng ma sát khiến người ghê răng vang lên, cửa thành quan ải nặng nề dưới sự thôi động của cơ quan, từ từ mở ra.
“Nhập quan!”
“Nhập quan!”
“Nhập quan!”
Trong bóng tối bên ngoài thành vang lên ba tiếng hô hào.
Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng vó ngựa phi nhanh, một chi kỵ binh từ trong bóng tối lao vọt ra, nhanh chóng phóng tới cửa thành đang mở rộng, binh như hổ, mã như rồng.
Cùng lúc đó, vô số ngọn đuốc ở trong bóng tối cháy lên, lấm ta lấm tấm, như vô số ngôi sao trên bầu trời, mênh mông như biển.
Một lá hình chim ưng màu bạc bay phấp phới trong gió tuyết.
....
Hai ngày sau.
Tiệm đậu hũ Dương Xảo Nhi.
“Nghe nói chưa, Địch Lỗ đã phá tường biên, từ Sát Hổ Khẩu nhập quan rồi.”
“Sát Hổ Khẩu, nơi đó cách phòng tuyến Cẩm Ninh có hơn nghìn dặm a.”
“Ai nói không phải chứ, ngàn phòng vạn phòng, sao có thể ngờ được Địch Lỗ lại vòng từ phía tây giết vào chứ.”
“Ài, nên tới cuối cùng cũng phải tới a.”
“Chạy mau a, Địch Lỗ đả thảo cốc, một hạt lương thực cũng không mang theo, toàn bộ đều dựa vào cướp bóc, thống lĩnh A Kỳ Ca của Địch Lỗ mỗi ngày đều phải ăn mười quả tim người, không ăn không ngủ được.”
Tần Hà bưng tàu hũ, bên tai không ngừng truyền đến tiếng các thực khách đang thở ngắn than dài.
Ngay cả Từ Trường Thọ cũng mất tâm trạng thưởng thức đậu hũ Tây Thi, khuôn mặt lộ vẻ sầu lo.
Hiện tại, không chỉ riêng người ở trong tiệm đậu hũ này, toàn bộ bến tàu đều đang hoang mang, người đến người đi rõ ràng cũng vội vàng hơn trước.
Các thương nhân như đã phát điên, ra giá cao mời Xa mã hành vận chuyển hàng hóa vào trong thành.
Thế nhưng Xa mã hành lại còn trả giá, đám thương nhân tức giận đến ngứa răng, song cũng chỉ có thể chấp nhận.
Trên mặt sông, không thiếu máng thuyền chất đầy vật tư vừa tiến lên phía bắc, sau khi lên bờ thăm dò tin tức một hồi, lại vội vội vàng vàng xuôi lại phía nam.
Thương gia đi về phía nam lại càng nhiều, giá thuê thuyền gần như là tăng lên gấp đôi.
Toàn bộ bến tàu đều ngập trong bầu không khí khẩn trương, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
“Sợ cái rắm nha!”
Từ Trường Thọ tự tăng thêm can đảm, vỗ bàn một cái, nói: “Ngày hôm trước, Đại Tào tướng quân đã khẩn cấp từ phòng tuyến Quan Ninh tiến về phía tây, hiện tại đã đến Bảo An Châu, có hắn trấn quan ải, Địch Lỗ đừng mơ có thể đến gần kinh kỳ nửa bước.”
Tần Hà liếc hắn một cái, nói khẽ: “Nhưng hắn chỉ có năm ngàn kỵ binh, còn Địch Lỗ chỉ riêng kỵ binh hạng nhẹ đã có 5 vạn.”
Tin tức này cũng là Tần Hà nghe được, cho nên không thể nhầm.
Thẩm Luyện không phải ăn chay, Địch Lỗ điều động binh lực lớn như vậy, y đương nhiên là không thể không biết.
Chỉ là, biết cũng không thể tránh được, Đại Lê hao tốn không biết bao nhiêu thuế ruộng để xây dựng lên phòng tuyến Quan Cẩm Ninh kiên cố, nhưng vấn đề là, Trường Thành không chỉ có Quan Cẩm Ninh, phía tây là một điểm bạc nhược lớn, Địch Lỗ vừa tấn công một cái, phá quan, trên cơ bản là chẳng có bao nhiêu khó khăn.
Chỉ xem sau khi phá quan ứng đối ra sao.
Nếu là có năng lực, liền nhân cơ hội đại binh Địch Lỗ giết vào từ phía tây, nhất cử xuất binh đến Liêu Đông, đào hang ổ Địch Lỗ.
Nếu là không có năng lực, vậy thì nói cũng không có ích gì.
Quan là chết, người là sống.
Từ Trường Thọ lập tức nghẹn lời, không phục nói: “Vậy cũng không thể hoảng loạn như thế chứ, chúng còn cách chúng ta hơn ngàn dặm mà đã loạn thành một mớ hỗn độn rồi.”
“Cũng đúng.” Tần Hà gật gật đầu.
Buổi sáng vừa ra khỏi cửa đã thấy rất nhiều quầy điểm tâm trên đường đóng cửa, hoặc là đóng cửa ngừng kinh doanh, hoặc là đồ đã bị người tranh đoạt hết từ sớm.
Muốn mua một ít màn thầu cho hai tên gia súc trong nhà mà cũng phải vào thành mua.
Như vậy sao được chứ?
Không có màn thầu, hai tên gia súc trong nhà sẽ tạo phản a.
Suy nghĩ một chút, Tần Hà thò tay móc móc dưới nách một hồi, móc ra một con búp bê.
“Ngươi lại còn cất giữ cả búp bê, đây không phải đồ chơi của con nít à?” Từ Trường Thọ lộ vẻ kỳ quái.
Tần Hà cũng không giải thích, chạy đến một cái quầy viết thư bên đường, mượn một cái bút của chủ quầy, bá bá bá viết một hàng chữ ở sau lưng búp bê, sau đó lại quay về chỗ ngồi xuống, khiến cho Từ Trường Thọ tràn đầy vẻ khó hiểu, hỏi: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Ừm.... Đâm tiểu nhân, ta đã đâm chủ tướng quân địch tiểu nhân, đảm bảo là đại quân của hắn sẽ không thể tới được bến tàu.” Tần Hà nhếch miệng cười, nói.
“Đâm... Tiểu nhân.”
Từ Trường Thọ nhìn nụ cười của Tần Hà, lắc đầu không còn gì để nói, thầm nghĩ, hiện giờ e rằng cũng chỉ có những người giống như Tần Hà là còn có tâm trạng đùa giỡn.
Quả nhiên, người ngốc có phúc của người ngốc.
Tốt lắm, lần trước từ bỏ trị liệu đúng là một quyết định sáng suốt.
Những người thông minh như y, chức vị thấp cũng không dám quên nỗi lo nước nhà, cuộc sống trôi qua quá mức nặng nề.
Còn không vui vẻ bằng một thằng ngốc a.
Đâm tiểu nhân?
Nào có ai dùng bút đâm tiểu nhân a?
Đâm tiểu nhân phải dùng châm.
Huynh đệ ngốc đây là lại phát bệnh rồi.
“Tốt, ca tin tưởng ngươi, Địch Lỗ sẽ không tới được bến tàu.” Từ Trường Thọ vỗ vỗ lên vai Tần Hà, quay đầu nói với Dương Xảo Nhi: “Hạnh Nhi nương, lấy thêm một chén tàu hũ ngọt nữa.”
Tần Hà nhún vai, tay bóp nhẹ một cái, búp bê trong tay liền hóa thành vô số mảnh vụn rì rào rơi xuống, gió lạnh cuốn qua, tiêu tán trong không trung.
Búp bê nguyền rủa: Búp bê đến từ Thâm Uyên, do Pháp sư số mệnh chế tạo, người bị trúng chú, sẽ phải nhận lấy sự nguyền rủa của Thần linh vận mệnh, xui xẻo bảy ngày.