Bảo An Châu.
Nói là châu, nhưng thật ra trước kia nó là một huyện thành, sau khi Đại Lê dần dần trở nên suy tàn, vì để tăng cường phòng ngự phía tây kinh thành, đã tiến hành gia cố huyện thành.
Nhưng lớp nền thành nhỏ vẫn khó sửa đổi.
Năm ngàn kỵ binh vừa tràn vào thành, đã khiến cho trong thành chen chúc không chịu nổi.
Trên đầu tường, Tào Văn Chiếu nhìn đại quân Địch Lỗ đông nghìn nghịt bên dưới thành, mặt lộ vẻ sầu lo.
Thân cũng được coi là cao thủ ngoại kình của Đại Lê, Tào Văn Chiếu có cái vốn để kiêu ngạo, nhưng cái vốn này ở trước mặt số lượng tuyệt đối, vẫn là quá ít ỏi.
Cao thủ ngoại kình đối mặt một tên nội kình, chắc thắng.
Đối mặt với một trăm tên nội kình, chắc thắng.
Đối mặt với một ngàn tên nội kình, 50:50, bởi vì có thể sẽ bị hao hết sức lực, cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn, dù sao thì cường giả ngoại kình cũng không phải là đao thương bất nhập.
Đối mặt với hai ngàn tên nội kình, vậy thì nhất định là xong rồi.
Mà đây vẫn chỉ tính nội kình cấp độ nhập môn, nếu là nội kình đỉnh phong, ba năm tên cũng đã đủ túm chặt chân y lại.
Đối mặt với 15 vạn đại quân, cường giả nội kình ít nhất có năm ngàn, nội kình đỉnh phong có ít nhất năm, sáu tên.
Cường giả nội kình còn xa mới đạt đến trình độ có thể không bận tâm đến số lượng, con kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi.
Mấu chốt là, chủ tướng quân địch A Kỳ Ca cũng là một cường giả ngoại kình, A Kỳ Ca cùng với y chính là bình khởi bình tọa.
Lương thảo trong thành chỉ đủ ba ngày, tiếp viện ít nhất phải bảy ngày mới có thể đến được, thành trì không đủ phòng ngự, kinh doanh chần chừ không tiến.
Tình hình chỉ có hai chữ: Muốn xong.
Nhưng Tào Văn Chiếu không thể lui, đại quân Địch Lỗ từ Sát Hổ Khẩu nhập quan, một ngày đã công phá Tuyên Phủ, hai ngày đã đến dưới thành Bảo An Châu.
Một khi mất đi Bảo An Châu, mũi binh đại quân Địch Lỗ sẽ tiến thẳng đến dưới thành Xương Bình, sau đó xây thành không công, chia binh tiến lên.
Đến lúc đó, vùng đất bằng phẳng kinh kỳ sẽ trở thành bãi săn của 5 vạn kỵ binh Địch Lỗ, không ai cản nổi.
Bảo An Châu tuy nhỏ, nhưng cũng đã thành một vị trí yết hầu.
Mắc kẹt ở đây, chờ viện binh đến mới có hy vọng.
“Ô”
Đúng lúc này, một tiếng kèn lệnh vang lên, tướng lệnh truyền ra.
Đại quân Địch Lỗ từ tứ phía áp sát đến, binh sĩ phổ thông khiêng thang leo thành, nội kình tinh nhuệ cầm vuốt câu, chẳng phân chủ thứ, rõ ràng là dự định mãnh công tứ phía, một trận giành được thành Bảo An Châu.
Trong trận Địch Lỗ, một tên tướng lĩnh mắt dữ tợn, lông mày vểnh lên, mặt mũi ngăm đen, kính ống dài nhắm thẳng vào Tào Văn Chiếu, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Nhãi ranh Tào gia, hôm nay chính là ngày chết của ngươi, chờ lấy được đầu của ngươi, sẽ không còn kẻ nào dám ngăn ta đả thảo cốc, hừ!”
“Lập tức công thành, nhất định một kích phải giải quyết xong, kẻ nào không lệnh mà lui, trảm! Thành phá không phong đao!” A Kỳ Ca lạnh giọng hạ lệnh.
“Rõ!”
Một tiếng hiệu lệnh, tiếng trống ầm ầm, đại quân Địch Lỗ mênh mông như sóng triều lập tức hung mãnh đánh về phía thành Bảo An Châu.
Đầu tường, năm ngàn biên binh Quan Ninh liều chết chống cự, nhưng Địch Lỗ sư tử vồ thỏ cũng dùng hết toàn lực, số lượng thương vong rất nhanh đã đạt đến mức độ đáng sợ.
Địch Lỗ dốc hết tinh nhuệ, bất kể là về thực lực hay là số lượng đều chiếm ưu thế hơn rất nhiều.
Chẳng bao lâu sau tường thành đã thất thử từng đoạn, từng đoạn ngắn.
Có nội kình gia trì chiến trường, cục diện thắng bại chuyển biến nhanh hơn rất nhiều.
“Địch Lỗ dã thú, chết!”
Trường thương của Tào Văn Chiếu đâm ra, một tên ngưu lục tá lĩnh đã bị đâm thủng trán, ngửa mặt ra ngã xuống.
Thân binh thủ hộ lập tức đồng thời xông lên, đoạt lại đoạn ngắn tường thành thất thủ.
Cao thủ ngoại kình nếu đối mặt còn khó né tránh được, đột nhiên tập sát, tất nhiên là điểm người nào người đó chết.
“Tào Văn Chiếu, đối thủ của ngươi là ta!”
Đúng lúc này, một tiếng quát trầm nhanh chóng tiến đến gần, ngay sau đó, một thanh loan đao đột nhiên đánh tới Tào Văn Chiếu, tốc độ nhanh như tia chớp.
Tào Văn Chiếu ngang thương đón đỡ.
Ngoại kình giao kích, một luồng sóng khí vô cùng mạnh mẽ phóng ra xung quanh, dù là biên binh Quan Ninh hay là duệ sĩ Địch Lỗ cũng đều bị quét bay.
Thổi sạch ít nhất hai trượng xung quanh.
Tường thành dưới chân Tào Văn Chiếu càng là đột nhiên lõm xuống!
A Kỳ Ca!
Địch Lỗ dốc hết toàn lực, ngay cả chủ tướng cũng đăng lâm chiến trường.
Song phương vốn chính là đối thủ cũ, gặp nhau hết sức đỏ mắt, lập tức lao vào đánh nhau.
Từ trên cao quan sát, thời khắc này, thành Bảo An Châu như là một con chuồn chuồn đang bị một đàn kiến bu lại cắn xé, thất bại chỉ là vấn đề thời gian.
“Ầm ầm”
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng sấm rền vang.
Chỉ thấy từ phía chân trời, một đám mây lốc xoáy khổng lồ đang cấp tốc di chuyển về phía bên này, trông như là một cái phễu lớn.
Hai quân đang giao chiến đều chú ý tới cái phễu này.
Tập trung nhìn kỹ.
Khá lắm.
Lốc xoáy!
Không sai, thời tiết trời đông giá rét, vậy mà xuất hiện vòi rồng.
Quái tai!
Vòi rồng xuất hiện nhanh, di chuyển cũng rất nhanh, ai cũng không rảnh đi suy xét xem cái vòi rồng này là từ đâu tới, nó đã từ đằng xa cắt vào đại quân Địch Lỗ.
Khá lắm.
Lại là khá lắm.
Đại quân Địch Lỗ lập tức giống như là hạt cát, chạy đi thật nhanh, nếu chạy chậm là sẽ bị cuốn đi.
Tử thương tạm thời không đề cập tới, sĩ khí rõ ràng là đã mất, kẻ đã leo lên thành không biết phải làm sao, kẻ chưa leo lên thì chật vật tránh né.
“Đứng vững, vòi rồng cũng tiến về phía tường thành!”
A Kỳ Ca thấy vậy, một đao đẩy Tào Văn Chiếu ra, hét lớn một tiếng.
Cường giả ngoại kình gầm to, âm thanh như tiếng sấm đủ để lọt vào trong tai mỗi một tên tướng sĩ Địch Lỗ.
Sĩ khí Địch Lỗ lại dâng lên, có tướng lĩnh phản ứng nhanh, lập tức chỉ huy binh sĩ dưới trướng đi theo phía sau vòi rồng, định đợi vòi rồng phá đổ tường thành thì thuận thế xông vào.
Nhưng mà thuật nguyền rủa há là ngươi muốn lợi dụng liền có thể lợi dụng?
Chỉ thấy cái vòi rồng kia nghiêng nghiêng rẽ ngoặt, bắt đầu di chuyển vòng quanh tường thành.
Trong nháy mắt, chỉ có Địch Lỗ là bên gặp xui xẻo, vòi giồng liền giống như là trâu cày, cày qua một lượt lại quay trở lại cày thêm một lượt.
Tào Văn Chiếu thấy vậy, hết sức mừng rỡ, “A Kỳ Ca, ngươi giết người vô số, hôm nay gặp báo ứng, ha ha ha.”
A Kỳ Ca trừng mắt, còn định tiến lên, song lại bị đại tướng thủ hạ kéo lại, “Tướng quân, không thể, man nhân có cường giả phẩm cấp mai phục, mau rút lui thôi!”
Sắc mặt A Kỳ Ca đen sì, cắn răng nghiến lợi: “Rút lui!”