Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 170 - Chương 170 - Bản Vu Có Một Thuật

Chương 170 - Bản Vu có một thuật
Chương 170 - Bản Vu có một thuật

“Đương đương đương”

Đại quân Địch Lỗ đánh chiêng rút lui, biển người như sóng triều lại như thủy triều rút lui.

Lưu lại mặt đất hỗn loạn cùng vô số thi thể.

Trên thành, bốn ngàn biên binh Quan Ninh sống sót sau tai nạn lớn tiếng reo hò.

Cũng ngay lúc này, cái vòi rồng khủng bố kia cũng dần dần suy yếu, chẳng bao lâu sau đã biến mất không còn dấu vết, phong vân cuồn cuộn như nước cũng dần dần tán đi.

A Kỳ Ca thấy vậy, vẻ mặt âm trầm, lập tức phân phó tập hợp tướng lĩnh nghị sự.

Rất nhanh, trống tập hợp tướng lĩnh bị gõ vang, một đám Chương kinh, Tham tá lớn nhỏ tới tấp đi tới, cúi chào rồi phân ra hai bên trái phải.

“Thương vong bao nhiêu?” Đến khi đám người tập hợp đủ, A Kỳ Ca trầm giọng hỏi.

“Hồi tướng quân, thương vong hơn sáu ngàn người.” Đám người chần chờ, tên đại tướng vừa rồi ngăn cản A Kỳ Ca tiếp tục tiến công ban nãy bước ra khỏi hàng trả lời.

Sắc mặt A Kỳ Ca lập tức càng thêm khó coi, vòi rồng mới xuất hiện một lát như vậy, thế mà đã cuốn đi mấy ngàn người?

Thiệt hại này không phải là không chấp nhận nổi, nhưng mà là uất ức, bực bội a.

Ngay cả địch nhân ở đâu, là ai cũng không biết.

“Tướng quân, có khả năng ở trong đám man tử kia có cao thủ phẩm cấp am hiểu phong thuật, ti chức đề nghị, mời Linh Tế Đại Vu đến đây nghị sự, đợi xác minh tình huống rồi hẵng bàn lại quân tình.” Một tên tá lĩnh đưa ra đề nghị.

A Kỳ Ca chần chờ.

Địch Vương giao du rộng rãi, lôi kéo đủ loại năng nhân dị sĩ, trong đó có rất nhiều người đã được chiêu mộ làm Vu sư đi theo quân, giúp đại quân thỉnh linh bói toán, hiến tế, siêu độ cùng phòng trị ôn dịch.

Nhưng A Kỳ Ca không thích đám người này, bởi vì những người này thần thần thao thao, không có việc gì lại lên đồng, quy củ vừa nhiều vừa phiền phức, thậm chí để thi triển bí pháp còn cần hiến tế sĩ tốt, nhưng y lại không thể không nể mặt.

Bởi vì trên cơ bản mà nói, bọn họ đều là người mà Địch Vương mời đến giúp đỡ, không có quan hệ lệ thuộc với y.

A Kỳ Ca không thích mối quan hệ như vậy, càng không thích cách làm việc của bọn họ, cho nên ở trong quân doanh của A Kỳ Ca, Vu sư theo quân chính là một chức quan nhàn tản.

Nhưng lúc này, y cũng không thể không thừa nhận, khi gặp phải một vài chuyện ly kỳ quỷ dị, đám người này vẫn thực sự có tác dụng.

“Mời Linh Tế Đại Vu.”

A Kỳ Ca trầm mặt hạ lệnh, không thích thì không thích, nhưng hiện tại, man tử vậy mà lại có thuật điều khiển gió, đại quân bị ngăn cản, không mời không được.

Chỉ chóc lát sau, Linh Tế Đại Vu tới.

Chân trần, lưng gù, sắc mặt vàng như nến, trên thân phát ra tiếng đinh đinh đương đương, không phải trống tay thì chính là lục lạc, trên người choàng một tấm da gấu, đôi mắt trắng đến quỷ dị, răng cửa không còn mấy cái, ông ta đến cũng không hành lễ, mở miệng liền lọt gió, “Tướng quân, ta xem cái Phong thuật kia, trông không giống như là do cao thủ phẩm cấp tố pháp thi triển ra, nó lại giống như là sử dụng một loại pháp khí đặc thù nào đó để thi triển hơn.”

Một câu nói đã khiến đôi mắt của đám tướng lĩnh có mặt ở đây hơi hơi sáng lên.

Vừa rồi tất cả mọi người đều cho rằng đối phương có cao thủ phẩm cấp tọa trấn, bị dọa không nhẹ, hiện tại vậy mà không có, đám người lập tức nghị luận ầm ĩ.

A Kỳ Na tất nhiên là cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cao thủ phẩm cấp có địa vị siêu nhiên, đã chạm đến luật nhân quả, bình thường sẽ không tùy tiện tham gia vào chuyện phàm tục, trừ phi là đắc tội.

Y lại nhìn về phía Linh Tế Đại Vu, lập tức cảm thấy tên gia hỏa lên đồng này cũng không đáng ghét như vậy.

“Đại vu nhưng có cách giải quyết?” A Kỳ Ca vội vàng hỏi.

“Bản Vu có một bí thuật, có thể trấn áp phong khí tứ phương, khiến phong thuật mất linh, cho dù có cưỡng ép thi triển ra, cũng không thể có uy lực mạnh như lần trước.” Linh Tế Đại Vu lộ vẻ kiêu ngạo.

Nhưng mà đám tướng lĩnh có mặt ở đây nghe xong, lại không hề tỏ ra vui mừng mà đều biến sắc.

Ông ta được gọi là Linh Tế Vu Sư, chính là vì ông ta có thể thực hiện tế linh đại pháp, thông qua tế linh câu thông với quỷ thần trong thiên địa, từ đó đạt được năng lực thần kỳ. Địch Vương khá vừa ý với ông ta, cho nên lần này nhập quan đả thảo cốc, Linh Tế Đại Vu đã được Địch Vương chọn phái đi theo đại quân đi tây lộ.

Cái gọi là linh tế, chính là hiến tế người sống.

Không phải hiến tế tù binh, cũng không phải là hiến tế những kẻ tôi tớ theo quân, mà là muốn hiến tế dũng sĩ Địch tộc có căn chính miêu hồng (*).

(Note (*): Căn chính miêu hồng có nghĩa là xuất thân tốt, gia đình theo phe “chính”, vững vàng trong chính trị. )

Điều này cũng chính là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Linh Tế Đại Vu có nhân duyên không tốt, nghe nói Địch Vương đã từng tự thân thuyết phục, nhưng lại kết thúc không có kết quả.

Đúng như dự đoán, Linh Tế Đại Vu xòe hai bàn tay ra: “Bản Vu cần mười tên dũng sĩ Địch Lỗ xem như lễ vật dâng tặng, hiến tế cho Phong Thần Chi Linh.”

Đám tướng sĩ đồng thời nhìn về phía A Kỳ Ca, loại chuyện như vậy, dù có giải thích như thế nào cũng là rất hổ thẹn.

Mặt A Kỳ Ca hơi giật giật, do dự một lát, y cắn răng hạ lệnh: “Ai đã có dòng dõi thì rút thăm, người rút trúng thì nhi tử sẽ được kế công nửa tiền đồ.”

Phá thành là đại sự, mười mạng người so sánh với số lượng thương vong vừa rồi, không có ý nghĩa.

Nghĩa không nắm được tài, từ không nắm được binh.

“Rõ!”

Tả hữu hai bên nghe lệnh, lập tức sắp xếp rút thăm.

Chỉ chốc lát sau, mười tên dũng sĩ bị rút ra, tự vẫn trên tế đàn mà Linh Tế Đại Vu bố trí.

Linh Tế Đại Vu khua trống tay, nhảy múa điệu Vu Chúc, nhắm mắt ngâm thông linh chi ngữ.

Nhất thời, trống tay, lục lạc cùng lắc, đinh đinh đương đương, đinh đinh đương đương, kêu vang khắp người.

Thoạt nhìn chính là một người đang lên đồng, trông không khác gì lừa đảo.

Nhưng mà, ngâm ngâm một hồi, giọng nói Linh Tế Đại Vu bỗng nhiên đã thay đổi, nói không còn lọt gió, trở nên trầm thấp xa xăm, giống như là tiếng thì thầm từ trên trời cao, lại giống như là lời nỉ non của Thần Linh.

Chỉ chốc lát sau, một cỗ khí tức thần bí từ trên trời giáng xuống, vô cớ khiến người ta cảm thấy bờ vai hơi trầm xuống.

Đám tướng lĩnh thấy vậy, liếc nhìn nhau một cái, đều hài lòng gật đầu.

Ngay cả sắc mặt A Kỳ Ca cũng trở nên hòa hoãn hơn mấy phần.

Mặc kệ cái giá phải bỏ ra lớn đến thế nào, không đành lòng ra sao, ít nhất là cũng đã có hiệu quả.

Năng lực của Linh Tế Đại Vu đã qua được kiểm chứng.

Tiếp đó, Linh Tế Đại Vu mở mắt ra, đó lại là một đôi mắt chỉ có lòng trắng, không có lòng đen, một cỗ khí tức không rõ khiến người ta sợ hãi rơi xuống đám người, bờ vai lại càng cảm thấy trầm hơn.

Cũng không biết Linh Tế Đại Vu này đang câu thông quỷ thần phương nào.

“Thần của ta hiển linh, cầm cố phong khí, có thể công thành.” Lại qua một lát, Linh Tế Đại Vu dừng múa, mở miệng nói.

“Công thành!” A Kỳ Ca quyết định nhanh chóng.

“Rõ!” Các tướng lĩnh lĩnh mệnh.

Lập tức, trống trận lại nổi lên, hiệu lệnh truyền ra, chỉnh đốn qua, đại quân Địch Lỗ lại lần nữa như sóng triều ập về thành Bảo An Châu.

Thề trong vòng một ngày phải giành được thành trì này, đánh thông con đường thông đến kinh kỳ.

“Giết!”

Địch Lỗ vẫn dũng mãnh như cũ, sát khí ngút trời.

Biên binh Quan Ninh thủ thành ai nấy đều lộ vẻ sầu lo, vừa rồi có thể chống đỡ được đều là nhờ vòi rồng, nhưng hiện tại, giữa trời đất như thể đã bị cái vòi rồng vừa rồi hút sạch hết năng lượng, không có lấy một luồng gió, không khí gần như là đọng lại.

Ngay cả vung vẩy đao kiếm cũng không thể tạo ra tiếng gió, cực kỳ quỷ dị.

“Tướng quân, Địch Lỗ tới.” Tả Hữu nhìn về phía Tào Văn Chiếu, vừa rồi Địch Lỗ hiển nhiên là mới thi pháp, có thể rõ ràng trông thấy tế đàn.

Tào Văn Chiếu hơi khựng trường thương, cao giọng nói: “Đánh lui Địch Lỗ một lần chính là kiếm một lần, thời cơ đến thiên địa đều đồng lực, vận đi anh hùng cũng khó tự do, chúng ta đã không lỗ, liều mạng với bọn chúng, giết một tên lời một tên, giết hai tên lời một cặp!”

“Rõ!”

Tả Hữu phụng mệnh, giương cung rút kiếm chờ đợi.

Nhưng mà vào đúng lúc này, bỗng nhiên chỉ thấy bầu trời lại có mây đen cuồn cuộn kéo đến, giống như là tấm màn che, rất nhanh đã phủ kín toàn bộ bầu trời.

Nhiệt độ không khí vào thời khắc này cũng đột nhiên hạ xuống, thật giống như là muốn đóng băng luôn cả không khí.

Ngay sau đó liền có những vật thể màu trắng từ trên trời rơi xuống.

Tiếng gào thét của Địch Lỗ nổi lên khắp tứ phía.

A Kỳ Ca biến sắc, theo bản năng nhìn về phía Linh Tế Đại Vu.

Đang định hỏi thăm, nhưng y còn chưa kịp mở miệng thì.

“Oanh” một tiếng.

Bỗng nhiên có một vật thể màu trắng đã nện xuống ngay giữa hai người.

Tập trung nhìn lại.

Khá lắm!

Không ngờ đó lại là một “hạt” mưa đá to như đầu người!!

Mặt đất trực tiếp bị nện lún xuống tạo thành một cái hố sâu chừng cánh tay.

“Tướng quân... Đây là... Là nạn mưa đá!” Có người hét to.

“Truyền lệnh xuống, bảo vệ đầu!” A Kỳ Ca tức giận trừng mắt đến sắp rách cả mí mắt, y đã từng thấy mưa đá, nhưng mưa đá to bằng đầu người như vậy, đừng nói gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Rất nhanh, mưa đá đột nhiên liền như mưa rơi, khắp tứ phía có thể thấy đều là tảng băng, mặt đất chấn động không ngừng, trong đại quân công thành đều là tiếng kêu rên.

Hạt lớn còn to hơn cả đầu người, hạt nhỏ nhất cũng to cỡ quả trứng gà.

Từ vút cao trên không trung rơi đập xuống, như vậy sao còn là mưa đá chứ, đây hoàn toàn chính là núi lở.

Quỷ dị hơn là, nhìn về phía xa xa, biên binh Quan Ninh trên đầu tường lại yên ổn đứng đó, không có bất cứ một dị thường nào.

Rõ ràng là mưa đá cũng không lan đến đó, giống như lần trước.

“Tại sao có thể như vậy?”

A Kỳ Ca nhìn về phía Tế Linh Đại Vu, mắt như là sắp phun ra lửa.

Hiến tế 10 tên dũng sĩ, tránh khỏi phong thuật, lại tới một cái nạn mưa đá?

Khuôn mặt của Linh Tế Đại Vu tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi, miệng lọt gió lắp bắp nói: “Có... Có thể là đối phương có hai loại pháp khí?”

Bình Luận (0)
Comment