“Rút lui! Rút lui!”
A Kỳ Ca cố nén lại ý định muốn mang cái tên lên đồng này ra ngoài chém, lớn tiếng hạ lệnh.
“Đương đương đương”
Tiếng chiêng vang lên, đại quân Địch Lỗ lại chạy trối chết.
Có tấm thuẫn thì coi như may mắn, không có tấm thuẫn che chắn thì phải xem mệnh có đủ cứng hay không.
Hạt mưa đá nhỏ đập không chết người, hạt không tầm thường nện trúng thì phải phun máu ba lần.
Hạt mưa đá lớn nện trúng, dù là cao thủ nội kình cũng là không chết thì thương.
Để thực sự an toàn, ít nhất cũng phải có hai mươi năm nội kình trở lên.
Lần này, thi thể bị bỏ lại dưới thành thì lại càng nhiều, mưa đá rơi vây quanh thành, dưới thành dày đặc đại quân công thành là khu vực bị tử thương nặng nề nhất.
Lại lần nữa tập hợp tướng lĩnh nghị sự, số lượng thương vong vừa báo ra, A Kỳ Ca đã tối sầm mắt lại, suýt chút nữa đã ngất đi.
Bốn ngàn binh bỏ mình, bị thương là một vạn sáu.
Đại quân công thành mới bố trí tổng cộng bốn vạn người, hiện tại trực tiếp đi một nửa.
Nhưng dù không thể tiếp nhận, cuối cùng thì vẫn phải quay về ba chữ.
Làm sao đây?
Theo bản năng, chúng tướng lĩnh lại nhìn về phía Linh Tế Đại Vu.
Vu sư theo quân mặc dù trình độ không cao, nhưng cũng là không ai có thể thay thế được, không phải sao?
Lúc này, chỉ thấy Linh Tế Đại Vu hơi chần chờ một chút, giơ tay lên, nói: “Bản Vu có một bí thuật, có thể trấn áp băng sương chi khí, khiến đối phương không thể thi triển nữa.”
Đám tướng lĩnh hiện giờ đã là nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn về phía Linh Tế Đại Vu đã giống như đang nhìn một kẻ vô dụng thành sự thì ít, bại sự có thừa.
Đúng là thương vong thủ hạ của A Kỳ Na không sai, nhưng cũng là thủ hạ của bọn họ a.
Bí thuật, lại gặp bí thuật.
Tất cả bí thuật của gia hỏa này, đều phải hiến tế người sống.
Cái giá quá lớn, càng trọng yếu hơn là, nó khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thế là đám người lại nhìn về phía A Kỳ Ca.
A Kỳ Ca muốn cắn người, nhưng có thể làm sao được đây?
Không công thành nữa?
Rút lui?
Về đâu?
Tay không mà về, Địch Vương còn có thể cho bọn họ ăn quả ngon à?
Y nhập quan là để chuẩn bị tiếp ứng cho quân chủ lực của Địch Vương tiến quan từ phía đông.
Đám man nam đều cho rằng Địch Vương chỉ là nhập quan đả thảo cốc, nhưng thật ra là Địch Vương chuẩn bị cả hai tay.
Một tay đả thảo cốc, nếu như đả thảo cốc phát hiện có cơ hội, sẽ trực tiếp công chiếm quốc đô Đại Lê, bức quân Quan Ninh đầu hàng, thay đổi triều đại.
Quan ngoại nghèo nàn, quan nội mới là gia viên lý tưởng.
Kế hoạch lớn như vậy, dùng binh, điều quan trọng nhất là phải hành động nhanh chóng, há có thể bởi vì mới thương vong hơn hai vạn người thì đã đình trệ không tiến?
Nếu Địch Vương biết, thế nào cũng sẽ lột da y.
“Lại rút thăm 10 tên dũng sĩ!” A Kỳ Ca cắn chặt răng.
Nhưng kết quả, Linh Tế Đại Vu lại vội vàng run run giơ hai ngón tay: “Tướng quân, lần này cần hai mươi người!”
“Cái gì?” A Kỳ Ca trợn to mắt.
“Tại sao lại còn tăng số lượng người?”
“Dũng sĩ Đại Địch ta cũng không phải là gia súc dê bò!”
“Hỗn trướng!”
Dám tướng lĩnh nhao nhao mắng.
Nhưng mà mắng xong, đám tướng lĩnh lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi, vấn đề trở lại nguyên điểm.
Hai mươi người?
Vậy thì hai mươi người a.
So sánh với quân cơ đại sự, thêm mười người thì có sao đâu?
“Ta cho ngươi 20 người, nhưng tốt nhất là ngươi đừng có phạm sai lầm nữa!” A Kỳ Ca nắm chặt tay đến trắng bệch, đôi mắt lạnh lùng đến dọa người.
Linh Tế Đại Vu bị dọa sợ, hơi hơi rụt cổ lại, vội vàng ra ngoài chuẩn bị.
Trong lòng ông ta cũng khổ a.
Thuật Linh tế bắt nguồn từ giáo phái Tát Mãn, trên cơ bản là giống với Xuất Mã Tiên, chỉ có điều, Xuất mã đệ tử câu thông chính là Xuất Mã Tiên, mà Linh tế câu thông chính là chư thiên quỷ thần, mà mỗi lần câu thông lại cần bỏ ra một cái giá khá lớn.
Bản lãnh này mặc dù thần kỳ, nhưng tai hại cũng rất rõ ràng --- Chiến đấu nhược kê.
Nếu chọc giận A Kỳ Ca, y mà chém xuống một đao, ông ta muốn trốn cũng trốn không được.
Giờ khắc này, Linh Tế Đại Vu cảm thấy trong lòng có chút không yên.
Trực giác nói cho ông ta biết, không thích hợp.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, bây giờ ông ta chỉ có thể bước tiếp không quay đầu lại.
Một lát sau, hai mươi tên dũng sĩ Địch Lỗ tự vẫn, Linh Tế Đại Vu lại bắt đầu thực hiện nghi thức hiến tế.
Chỉ chốc lát sau, đã câu thông được với Băng sương chi thần, khởi nguồn băng sương thuật pháp bị chặt đứt.
Lại bắt đầu công thành.
Lần này, gió không nổi, mưa đá không rơi, ngay cả tuyết cũng không hạ xuống.
Bầu trời cực kỳ dịu dàng, đổi thành mưa.
Vùng đất dưới chân đã nửa năm chưa rơi xuống một giọt mưa, thế mà bây giờ trời lại mưa, tí ta tí tách, cũng không nhỏ, chính là thần kỳ như vậy.
Nhưng vấn đề là.
Hiện tại đang là giữa mùa đông khắc nghiệt, trời đông giá rét, đi tiểu cũng thành băng, tạt nước nóng thành sương, tuyết đọng còn cao hơn bắp đùi.
Nước mưa trút lên người, vừa gặp hàn khí đã đông lại, lập tức liền bang bang cứng rắn.
Địch Lỗ xuôi nam, lại chẳng có ai mang theo đồ che mưa.