Bảy ngày sau, bên ngoài Sơn Hải Quan, 30 vạn truân binh đang chuẩn bị cùng A Kỳ Ca nội ứng ngoại hợp tấn công Quan thì Địch Vương nhận được một phong thư tín do phi ưng đưa tin có nội dung như sau:
Cung hỏi Vương ta an khang, thiên hữu Đại Địch.
Vũ Anh Quận Vương xuất lĩnh đại quân qua con đường phía tây gặp phải ngăn trở ở thành Bảo An Châu.
Đêm ngày mười ba đại quân phá quan.
Ngày mười bốn đánh hạ Tuyên phủ.
Ngày mười lăm tiến công thành Bảo An Châu, đầu tiên gặp phải vòi rồng, tử thương bốn ngàn, sau đó lại gặp nạn mưa đá, tử thương hơn một vạn sáu ngàn, tiếp đó lại gặp nạn mưa khiến hai vạn binh bị tổn thương do giá rét.
Ngày mười sáu đại quân lại tiến công, gặp phái giông bão, tử thương hơn một vạn, mất tích sáu ngàn binh.
Ngày mười bảy, Vũ Anh quận vương tự mình bắn pháo công thành, nổ nòng, không may dẫn cháy kho thuốc nổ, tử thương hơn ngàn, Vũ Anh Quận Vương bị thương một mắt.
Ngày mười tám, Vũ Anh Quận Vương đơn đấu man tướng Tào Văn Chiếu, binh khí đột nhiên bị gãy, đánh gãy ba ngón tay; Tái chiến, Tào Văn Chiếu không giảng võ đức, tập kích háng Quận Vương, Quận Vương lui, hiện vẫn đang trị liệu.
Ngày mười chín, đại quân quay trở lại Tuyên Phủ, gặp phải bão cát, mất tích hơn bốn ngàn người, Tào Văn Chiếu đuổi theo tấn công, thiêu hủy quân lương.
Mấy ngày trước đại quân tử thương nặng nề, số lương thảo lấy được từ Tuyên Phủ đã không đủ hai ngày, khẩn cầu Địch Vương nhanh chóng định đoạt.
Lạc khoản: Phó tướng · Hào Phương.
Địch Vương đọc xong, tức giận đến run tay, giận dữ mắng: “A Kỳ Ca vô dụng!”
...
Tin tức Bảo An Châu công phòng chiến thắng lợi một cách vô cùng quỷ dị truyền vào kinh kỳ.
Tám vạn nhân mã tứ doanh Kinh sư vốn đang co đầu rụt cổ ở Xương Bình không dám ra khỏi thành trì nửa bước lúc này cũng ngoi lên, không chỉ ra khỏi thành, mà còn từ Xương Bình nhanh chóng đi tới tiền tuyến Bảo An Châu trong vòng hai ngày, hơn nữa còn truyền về tin chiến thắng, trảm được năm trăm tên Địch Lỗ.
Cũng không biết số thủ cấp Địch Lỗ đó có phải lấy được trong tình huống không đánh trận hay không.
Nhưng mặc kệ tiền tuyến đến cùng là xảy ra chuyện gì, thì có một điều đã chắc chắn, đại quân Địch Lỗ đã tạm thời lui bước.
Sự hoang mang ở bến tàu cũng đã nhẹ bớt, thuyền chở hàng nên dỡ hàng thì dỡ hàng, nên vận chuyển thì vận chuyển.
Viện quán thanh lâu đèn đuốc sáng trưng cả đêm, thổi tiêu, khiêu vũ.
Lưu Khoái Chủy còn chuẩn bị xong bình thư mới: «Tào thần tướng đại chiến cuồng ma A Kỳ Ca ăn thịt người», nội dung còn dài dòng hơn cả lần trước.
Các sạp hàng cũng lần lượt mở cửa đón khách, bến tàu lại khôi phục vẻ huyên náo.
Mà trong đó, tiệm màn thầu là bán đắt hàng nhất.
Mỗi ngày khi trời vừa tối là sẽ có một người tới cửa, nhếch miệng nở nụ cười: “Chủ tiệm, sáng mai có thể làm bao nhiêu màn thầu?”
Nếu chủ tiệm nói là hai trăm, hắn liền sẽ mua hai trăm.
Nếu chủ tiệm nói là bốn trăm, hắn liền sẽ mua bốn trăm
Tóm lại, bất kể là chủ tiệm nói có thể làm được bao nhiêu, hắn cũng sẽ mua hết.
Hơn nữa, vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, hắn sẽ đúng giờ tới lấy màn thầu, ra tay rất hào phóng, không trả giá, không ghi nợ.
Chỉ có một điều kỳ lạ là, người tới mua mỗi ngày đều khác nhau.
Có đôi khi là một ông lão, có đôi khi là một thư sinh văn nhã, có đôi khi là thiếu nữ đang độ xuân thì, có đôi khi là một tên quan sai uy phong.
Đồng thời, còn có một việc đang được người trên bến tàu truyền sôi nổi.
Miếu Ngư Thần ở phía bắc bến tàu vốn đang bị bỏ hoang, nay đột nhiên đã đổi thành Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân, hơn nữa còn cực kỳ linh nghiệm, đặc biệt là cầu đồ ăn.
Có lưu dân thiếu ăn thiếu mặc vừa cầu xin đồ ăn ở trong Miếu xong, trên đường rời đi liền có màn thầu từ trên trời giáng xuống.
Ví dụ như vậy cũng không phải là một hai người, mà là rất nhiều.
Một truyền mười, mười truyền trăm, số lượng lưu dân cùng ăn mày đi đến Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân càng ngày càng nhiều.
Ngôi miếu nhỏ trước kia mọc đầy cỏ dại, tan hoang đến gần như sắp đổ sụp, mới chỉ qua thời gian ba năm ngày mà đã bắt đầu có nhân khí.
....
Mặt trời ngả về tây.
Một cái màn thầu cuối cùng bay lên không trung, tạo thành một đường vòng cung xẹt qua mấy dặm đường, nện lên người một tên ăn mày đang ngủ gục ở góc tường.
Tần Hà phủi phủi tay, kết thúc một ngày bận rộn.
Vất vả kinh doanh, đại nghiệp công đức của hắn cuối cùng là đã bắt đầu có doanh thu.
Một ngày ném ra ngoài hơn một ngàn cái màn thầu, thu lại được mấy ngàn công đức.
Qua năm, sáu này, thế mà tổng cộng đã có hơn 2 vạn công đức.
So với Miếu Nhàn Vân chỉ cần ném ra một viên Ôn đan là đã có thể ngồi đợi thu lấy công đức, cái này phải vất vả hơn rất nhiều, nhưng đây là vấn đề về phương pháp, có không gian cải thiện, không quan trọng.
Quan trọng là danh tiếng của Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân đã lan truyền ra.
Dưới sự thúc đẩy của lưu dân ăn mày, cũng bắt đầu có khá nhiều bách tính ở bến tàu đi đến Miếu Tiên Nhân bái thần, nội dung cầu nguyện cũng có rất nhiều.
Tần Hà lấy cuốn sổ nhỏ thần kỳ ra, sàng chọn từng cái, xem có lời cầu nguyện nào có thể thuận tay giải quyết hay không.
Tiên nhân nha, không thể chỉ phát mỗi màn thầu, vậy cũng quá đơn điệu rồi, không khéo sau mười ngày nửa tháng, hắn liền trở thành màn thầu đại tiên a.
Không dễ nghe.
Quan trọng nhất là, lưu dân ăn mày cái gì cũng không có, hắn lấy được công đức, nhưng Miếu phải làm sao bây giờ? Nó đã sắp sập rồi. Lai Phúc làm sao bây giờ? Ông ta cũng sắp bị chết đói a.
Chỉ có bách tính cung phụng, Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân mới có thể có được hương hỏa hưng thịnh.
Trên cuốn sổ nhỏ thần kỳ ghi lại nguyện vọng của những người thành tâm cầu nguyện:
Nguyện vọng thứ nhất, Lưu đại nương ở phố Lão An cầu nguyện đại nhi tử thủ biên bình an.
Tần Hà lắc đầu, nguyện vọng này không đầu không đuôi, không dễ làm.
Nguyện vọng thứ hai, Tần đại gia đầu ngõ cầu mong có một người vợ hai.
Tần Hà vẫn lắc đầu, cái này thì bái nhầm miếu rồi.
Nguyện vọng thứ ba, Trương đồ tể mổ heo cầu mong có thể tìm về heo bị lạc mất.
Quá phiền phức.
Nguyện vọng thứ tư, Ngưu Hành lão bản, Miêu Vĩnh đức cầu chuyển vận, phát tài.
Quá sơ lược.
Nguyện vọng thứ năm, con dâu Vương chưởng quỹ tiệm thợ may đã nhiều năm rồi mà vẫn chưa có thai, khẩn cầu ban con?
Cái này giúp thì vô đạo đức.
Nguyện vọng thứ bảy, nhi tử Hoàng bà ốm yếu nằm trên giường, cầu xin có thể lành bệnh, an khang.
Cuối cùng cũng có một nguyện vọng phù hợp.
Rẽ một cái, Tần Hà đi đến nhà Hoàng bà.
Hoàng bà mặc quần áo đầy mụn vá đang nhặt rau ở trong sân, động tác rất chậm chạp nhưng cũng rất cẩn thận, đôi bàn tay sần sùi đầy vết chai sần, trước mặt bày một chồng cải thảo xanh tươi, mọng nước.
Mặc dù đây là một viện tử không lớn, nhưng xung quanh nhà đều trồng đầy rau quả, cải thảo, cẩm quỳ, củ cải, ở dưới chân tường còn có từng hàng từng hàng thùng gỗ úp ngược, rau hẹ cùng giá đỗ từ trong khe hở vươn ra ngoài.
Trong nhà đơn sơ, trên lò sưởi đang sắc thuốc, ở trên giường có một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đang nằm, trong phòng còn có một giá sách thô sơ chất đầy những cuốn sách sờn rách.
Mẫu tử nghèo khó, sống nương tựa lẫn nhau.
Đây là gia đình bình thưởng và phổ biến nhất trong thời buổi loạn thế, sống yên đã khó, chỉ cần một chút phong ba cũng đã đủ khiến cho gia đình này sụp đổ.
Tần Hà lắc đầu, lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan, bóp lấy một chút xíu thuốc ở bên ngoài, cho nam tử trẻ tuổi ăn.
Mắt trần có thể thấy, làn da nam tử trẻ tuổi bắt đầu rỉ ra những chất bẩn màu xám trắng, sắc mặt tái nhợt cũng bắt đầu có một chút huyết sắc.
Giải quyết, kết thúc công việc.
.....
Tần Hà chắp tay sau lưng, vừa lẩm nhẩm hát vừa đi trở về, trên mặt nước Vận Hà có một đội tàu lớn đang lần lượt cập bến, binh sĩ Binh mã ty ngũ thành xuất động, đang dẹp những chiếc thuyền của Tào bang đỗ trên bến để lấy chỗ cho đội thuyền neo đậu.
Vô số lực phu đang đạp trên cầu gỗ nảy lên xuống, bước đi như bay bận rộn dỡ hàng trong những tiếng quất roi của mấy tên giám công.
Tiền tuyến đánh trận, đây là quân lương được điều vận từ phương nam tới, nhìn về phía nam bến tàu, thuyền nối dài không thấy cuối.
Tần Hà thả lỏng người, chẳng biết từ lúc nào cái bến tàu này đã quen thuộc với hắn, hắn cũng thích không khí của bến tàu.
Hối hả và nhộn nhịp, hồng trần cuồn cuộn, mang theo khí tức của cửu châu thiên hạ, truyền bá khẩu âm ngũ hồ tứ hải, có thăng trầm, có sự vất vả chốn nhân gian, cùng với những câu chuyện không thể kể hết.
Nhưng Tần Hà cũng không nhẹ nhàng thoải mái được bao lâu, vừa về đến lò hỏa táng, hắn cũng đã trở thành một phần của chúng sinh tướng trên bến tàu.
Sầu!
Hai con gia súc trong nhà, lại đánh nhau rồi.