Từ lần trước, sau khi đánh nhau một trận, đại vương bát cùng con bê liền không hợp nhau.
Mỗi lần Tần Hà trở về đều có thể thấy dấu vết do bọn chúng đánh nhau để lại.
Tần Hà cũng không biết làm sao để có thể hòa giải, chỉ có thể nhìn thấu mà không nói toạc ra, hy vọng thời gian trôi qua, bọn chúng có thể hòa hợp lại với nhau.
Kết quả... Tần Hà còn chưa về đến cổng lò hỏa táng, đã thấy con bê đang nhảy loạn trong sân, làm cho đám thợ thiêu thi sợ hãi trốn ở trong phòng không dám ra ngoài.
Ngay cả mấy người Lăng Trung Hải, Từ Trường Thọ cũng trốn ở trong phòng trực ban, chỉ dám ló đầu ra xem.
Đối với bọn họ mà nói, vật họp theo loài, người phân theo nhóm, con bò mà Tần Hà nuôi cũng giống y như Tần Hà, đầu óc thỉnh thoảng lại phát bệnh, hơn nữa nó còn có sức lực rất lớn, không thể trêu vào.
Thích nhảy thì nhảy, ai cũng cản không được, chỉ mong Tần Hà có thể về sớm một chút.
Đã sắp đến giờ đội vận chuyển thi thể tới rồi.
Con bê kêu bò... ò... bò.... ò...., lắc lắc thân mình, giống như là đang muốn hất văng thứ gì ra vậy, nó còn vểnh đuôi lên rồi cọ cọ vào thân cây. Con bê trông thấy Tần Hà, vội vàng xông ra lò hỏa táng chạy đến trước mặt Tần Hà, kêu la: “Gia, mau cứu ta! Cay quá, cay quá!”
“Cay?”
Tần Hà sững sờ, lúc này đương hiên là hắn còn chưa biết chuyện hai con gia súc lại đánh nhau rồi, nâng đầu bò lên, hỏi: “Không phải là ngươi lại ăn thử ớt chứ?”
Chuyện này bắt nguồn từ lần ăn uống trước, Tần Hà lấy ra quả ớt cùng đại vương bát ăn kèm với đồ ăn.
Con bê một nửa là tò mò, một nửa là bị đại vương bát dụ, cũng nếm thử một miếng, kết quả bị cay đến mức nó phải trên nhảy dưới tránh, vọt đến Vận Hà uống đến cả bụng đầy nước mới dịu lại.
Tần Hà thấy nó không thể ăn cay, liền bảo nó đừng đụng.
Cho nên, vừa nghe con bê nói cay, Tần Hà liền cho rằng nó lại ăn thử ớt.
Con bê nghe vậy, nước mắt bò đều sắp rớt xuống, rưng rưng ấm ức nói: “Gia, không phải miệng, mà là đít.”
“Đít?”
Tần Hà lại càng thấy kỳ quái, thầm nghĩ trong lòng, ngươi đây là ăn cay rồi tiêu chảy à, nếu không sao lại có thể bị cay đít.
Vội vàng đi ra đằng sau con bê xem xét, phát hiện ở sau đít con bê có một cái cuống thò ra, đưa tay ra nhẹ nhàng kéo một cái, lại kéo ra một thứ có màu đỏ.
Nhìn kỹ lại, lập tức kinh hãi đến hít sâu một hơi.
Nửa quả ớt!
“Vương Thiết Trụ!!”
Tần Hà đen mặt, giờ cũng đã hiểu, chắc chắn là hai tên này lại đánh nhau rồi.
Con bê có chân không có tay, bị thiệt lớn.
Tần Hà vội vàng dẫn con bê trở lại phòng thiêu thi, kết quả vừa vào phòng đã thấy đại vương bát cuốn lấy một bó cỏ tranh, đang ra sức lau rửa cái mai của mình, cái dáng vẻ kia, trông như là hận không thể tẩy sạch hết những đường vân trên mai vậy.
Có một mùi lạ đang quanh quẩn trong phòng thiêu thi.
Đại vương bát quay đầu, trông thấy Tần Hà, nói hơi sửng sốt một chút rồi lập tức cũng ấm ức hô khẽ, “Gia, ngươi phải giúp ta chủ trì công đạo a, cái con bò này đi ị lên người ta.”
Tần Hà đang định giáo huấn, vừa nghe lời này lại lần nữa hít sâu một hơi, vội vàng đóng cửa lại rồi thi triển ra thuật cách âm, tiếp đó nhìn về phía con bê, hỏi: “Ngươi đi ị lên người nó?”
“Nó nhét ớt vào đít ta!” Mắt con bê lóe lên một cái, quật cường nói.
Đại vương bát càng ấm ức, kêu lên: “Là nó đi ị trước, ta mới nhét quả ớt, thùng nước của ta cũng đã không thể ở được nữa, bên trong toàn là phân, không tin thì gia ngài đến nhìn thử, trên người của ta vẫn còn chưa rửa được hết mùi.”
Tần Hà vội vàng đi qua nhìn một cái, khá lắm, trong thùng nước quả nhiên là có một bãi phân trâu.
Cũng không biết có phải là do con bê ăn Cường Thú Đan nên đang thải độc hay không, nhão không thành hình.
Bên trên còn có dấu vết đại vương bát hoảng loạn giãy dụa.
Rất rõ ràng, lúc cái con gia súc này đi ị, đại vương bát còn đang ở trong thùng a.
“Cái tên vương bát đản nhà ngươi!” Tần Hà tức giận đến ngứa răng, nhìn về phía con bê: “Ngươi giải thích đi, tại sao lại muốn ị lên người nó?”
“Nó... Nó mắng ta là phế vật.” Con bê trả lời.
“Ta không có, ta chỉ bảo nó ăn ít một chút, màn thầu đều bị nó ăn hết rồi.” Đại vương bát kêu lên.
“Ngươi còn mắng ta là tiện chủng.”
“Ta không có, ngươi ngậm máu phun người.”
“Ngươi có nói, chắc chắc là ngươi có nói!”
“Ta không có!”
“Ngươi có, ngươi chính là có!”
“....”
Nói một hồi, hai con gia súc này lại cãi vã.
“Được rồi, được rồi, được rồi, dừng lại, tất cả ngậm miệng lại!”
Tần Hà vội vàng ngăn hai bọn nó lại, chỉ vào chúng nó, nói: “Các ngươi ai cũng đừng tranh, không có tên nào để cho ta bớt lo.”
Hai con gia súc lập tức không dám nói tiếp nữa, nhưng mắt vẫn trừng nhau.
Tần Hà nhìn nửa quả ớt trên tay, lại nhìn cái thùng đầy phân bò bẩn thỉu, chợt cảm thấy đau đầu nhức óc.
Hai con gia súc có mâu thuẫn, sớm muộn gì cũng sẽ gây ra chuyện, phải nghĩ cách giải quyết mới được.
Nhưng nhất thời lại không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt, phòng thiêu thi cũng chỉ lớn chừng này, cũng không thể tách làm hai gian a?
“Gia, cái mông ta còn đau, cứu ta.” Lúc này, con bê lại nói với vẻ tủi thân.
Tần Hà nhìn về phía nó, nói nhảm, chỉ mới kéo ra được một nửa quả ớt, còn có một nửa đứt ở bên trong, không đau mới là lạ.
Nghĩ nghĩ, Tần Hà lại nhìn về phía đại vương bát, hỏi: “Ngươi nhét vào như thế nào?”
“Chính là... Nhét vào nha.” Đại vương bát dựng lên một cái, làm ra động tác đâm về phía trước.
“Lấy ra.” Tần Hà ra lệnh.
Đại vương bát lắc đầu, “Ở bên ngoài có thể lấy ra, ở bên trong không lấy ra được.”
“Thò đầu vào lấy.” Tần Hà nói.
“Không được!!!”
Đại vương bát cùng con bê đồng thời hú lên quái dị.
Sau đó, hai con gia súc liếc nhau một cái, lại đồng thời “Cắt” một tiếng.
“Vậy các ngươi bảo ta làm sao bây giờ?” Tần Hà cạn lời, hắn lại nhìn về phía con bê: “Hay là ngươi cứ nhịn đi, đợi đi ị ra?”
Con bê lộ vẻ bị tổn thương, “Gia, vừa mới ị xong, không nhịn được lâu như vậy a.”
“Đáng đời ngươi, đấu võ mồm thì đấu võ mồm, ngươi đi ị làm cái gì chứ?” Tần Hà trừng nó, hai con gia súc này ai cũng không chiếm lý, nhưng rõ ràng, tính cách con bê càng tùy tiện, lại càng không để ý đến hậu quả.
Đừng nói là đi ị vào thùng của đại vương bát, chính là đi ị trong phòng cũng không được.
Đây chính là một trong bốn quy tắc đã được đặt ra cho con bê trong ngày đầu tiên nó tới.
Chính là vi phạm lỗi cơ bản.
Con bê cúi đầu, cũng tự biết mình đuối lý, không dám nói thêm gì nữa.
Tần Hà đi qua đi lại, nghĩ nghĩ, cầm lấy đôi đũa trên bàn, lại suy nghĩ một hồi, đi qua đằng sau lò đốt, cầm lấy cái kẹp gắp than đang dựng ở góc tường.
Kẹp kẹp, tiếng “kèn kẹt” vang lên.
Con bê thấy vậy, hoảng sợ quay mông sang chỗ khác, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Gia, cái này... Cái này quá to rồi.”
“A!” Đại vương bát thì lại là không thể nhịn được, trực tiếp cười ra tiếng, bị Tần Hà trừng một cái, vội vàng rụt đầu vào trong mai.
“Vậy ngươi nói có lấy ra hay không a, không lấy thì ngươi liền đợi đến lần sau đi ị ra.” Tần Hà nhìn về phía con bê.
Khuôn mặt con bê lập tức tràn đầy vẻ do dự, nó cảm nhận một hồi, dường như là đang đánh giá xem nó có thể nhịn được đến lần đi ị tiếp theo hay không, nhưng hình như cảm thấy hơi khó, nó run rẩy nói: “Gia, có thể là có thể, nhưng mà, ngài.... nhẹ chút nha.”
Tần Hà không để ý, giơ cặp gắp than chỉ vào nó: “Cảnh cáo trước, nếu lát nữa ngươi dám đánh rắm, ta sẽ giết ngươi!”