Bên ngoài phòng thiêu thi.
Bốn tên quan sai trực ban cùng với một đám thợ thiêu thi đi ra khỏi phòng, tò mò nhìn về phía phòng số bảy.
Sau khi Tần Hà ngăn con bê lại rồi trở về phòng, bên trong cũng không có âm thanh nào phát ra.
Thật là kỳ lạ.
Một lát sau, cửa phòng chậm rãi mở ra.
Tần Hà mặt đen, con bê ngẩng cao đầu, một người một bò xuyên qua đám người đi ra ngoài, chẳng thèm để ý đến ai cả.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lộ ra vẻ khó hiểu, có lòng muốn hỏi thử, nhưng nhìn thấy Tần Hà tỏ ra như tất cả mọi người đang nợ hắn ba trăm xâu tiền thì đều không dám mở miệng.
Lăng Trung Hải dùng bả vai đụng đụng Từ Trường Thọ, bĩu môi hướng về phía Tần Hà.
Người sáng suốt đều nhìn ra, nếu bàn về quan hệ, ở trong lò hỏa táng này thì Từ Trường Thọ là người có quan hệ khá tốt với Tần Hà.
Những người khác thì đều là quan hệ không đủ tốt, nếu hỏi có thể bị xẻng đập hoặc bị vả miệng a.
Từ Trường Thọ cũng đang cảm thấy thắc mắc, liền hỏi: “Tần Hà, chuẩn bị làm việc rồi, ngươi đi đâu?”
“Bán bò!”
Tần Hà trả lời hai chữ, cũng không quay đầu lại.
“Ta đã nói rồi, sớm muộn cũng phải bán con bò này đi, Thanh Ngưu Đại Tiên đó chính là nháo chơi a, bò không cày ruộng, mỗi ngày còn phải cho nó ăn, làm ăn thua lỗ a.” Thấy Tần Hà đã đi xa, Lý Qua Tử nhỏ giọng nói.
“Bán hay lắm, con bò này quá khỏe, để nó ở trong lò hỏa táng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.” Lão Lương Đầu cũng nói.
“Nếu được ăn thì tốt quá, thịt con bò này chắc ngon lắm đây.” Lưu Tam Cân liếm liếm khóe miệng, nói.
Đám người đồng thời nhìn về phía y.
“Tự ý giết bò là phạm pháp đấy, có biết không?”
Lăng Trung Hải trừng Lưu Tam Cân một cái, vung tay nói với đám người: “Đi, tản đi, thi thể sắp đến rồi, chuẩn bị nhận thi thể, cái thời tiết chết tiệt này, càng ngày càng nhiều thi thể a.”
Đám thi thể tản ra.
.....
Tần Hà dắt trâu đi tới cổng Ngưu Hành Miêu Ký, nói với con bê: “Lát nữa ra sẽ nói với lão bản Ngưu Hành, mỗi ngày đều phải thiết đãi ngươi ăn uống no đủ, ở riêng một phòng, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, đây chỉ là đổi chỗ nghỉ ngơi, không bạc đãi ngươi.”
Phòng thiêu thi chỉ lớn chừng đó, mà hình thể của con bê lại lớn như vậy, dù không có chuyện hôm nay, sớm muộn gì nó cũng sẽ phải dọn ra ngoài.
Lò hỏa táng không có phòng trống, vậy nên cũng chỉ có thể ra bên ngoài ở, Ngưu Hành chính là nơi thích hợp nhất.
Miêu Vĩnh Đức là thương nhân buôn bán trâu bò, hơn nữa mấy đời đều là làm công việc này, chỉ cần cho đủ tiền thì đãi ngộ gì cũng có thể mua được.
Con bê cúi thấp đầu, hiển nhiên là cũng không tình nguyện cho lắm.
“Thật ra thì ở Ngưu Hành cũng không có gì không tốt, cứ cách mấy ngày là lại có trâu bò cái được đưa đến đây, nói không chừng liền có hoàng hoa tiểu mẫu ngưu nha.” Tần Hà thấy vậy, chỉ có thể thuyết phục nó.
Con bê nghe thế liền ngẩng đầu, hai mắt hơi hơi sáng liên, liếc Tần Hà một cái, lại cúi đầu xuống.
Tần Hà xem xét.
Có hi vọng.
Thế là khẽ cắn răng, trực tiếp đem ¼ bản «Thuật phòng the» đánh cho con bê.
Thuật truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc phát động, một người một bò đồng thời giật mình một cái, truyền đạo đã hoàn thành, hao phí hơn 1400 công đức.
Sở dĩ chỉ cho nó ¼ là vì Tần Hà sợ nó phiêu, ngộ nhỡ một ngày nào đó nó chợt cảm thấy hoàng hoa tiểu mẫu ngưu không đủ thỏa mãn, chạy đến di hồng viện vậy thì không còn gọi là ngưu độc tử, mà gọi là hoàn độc tử (*).
(Note (*) độc tử là chỉ con của súc vật, như là con nghé, con bê,... Hoàn độc tử có nghĩa là người hoặc vật không làm được điều gì tốt, là câu chửi mang tính chất xúc phạm.)
Đến lúc đó Phi Ngư Vệ có thể sẽ coi nó là ngưu yêu, bắt lại làm thịt a.
Trong não hải con bê lập tức có thêm rất nhiều tư thế kỳ quái, hoàng hoa tiểu mẫu ngưu mà Tần Hà nói tới lập tức trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều.
“Như thế nào?” Tần Hà hỏi.
Con bê hiển nhiên là đã động lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Vậy ngài phải hứa với ta, ngài nhất định phải cho ta nhiều thứ tốt hơn tên đại vương bát kia.”
“Không có vấn đề, bây giờ ta có thể cho ngươi thêm một viên.” Tần Hà trực tiếp móc một viên Tẩy tủy đan từ dưới nách ra.
Viên Tẩy tủy đan có tác dụng tẩy kinh phạt tủy tương đối mạnh mẽ, có thể giúp nó tăng thêm ít nhất mười lăm năm đạo hạnh.
Con bê lập tức vui vẻ, không chút do dự nuốt luôn viên Tẩy tủy đan vào bụng, ngẩng cao đầu bước vào trong Ngưu hành, nếu là nói thêm một câu ‘Các cô nương, ngưu gia tới rồi đây’, thì lại càng phù hợp.
Một lát sau, Tần Hà đã gặp được chưởng quỹ Ngưu Hành Miêu Vĩnh Đức.
Miêu Vĩnh Đức thấy là Tần Hà cùng con bê, thiếu chút nữa đã sập cửa lại, ông ta đề phòng hỏi: “Khách quan có chuyện gì?”
“Muốn bàn chuyện làm ăn với chưởng quỹ.” Tần Hà đi thẳng vào vấn đề.
Miêu Vĩnh Đức nhìn con bê một cái, lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Ta hiện tại đã không còn thu mua trâu bò rồi, ngài đến chỗ khác thử xem?”
Lần trước, cái con bê này đã khiến ông ta bị ăn thua thiệt lớn, ông ta hạ quyết tâm, dù cho Tần Hà có giảm bớt bốn thành giá cả thì ông ta cũng không cần.