Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 175 - Chương 175 - Giờ Thì Yên Tâm Rồi (2)

Chương 175 - Giờ thì yên tâm rồi (2)
Chương 175 - Giờ thì yên tâm rồi (2)

Sau khi đem bò bồi thường cho Tần Hà, ông ta đã đặc biệt đi nghe ngóng về con bò này, nó đã gieo họa cho không ít đồng hành.

“Không bán bò, chỉ là ta muốn tạm thời gửi con bò này ở chỗ ngươi, ngươi nuôi giúp ta.” Tần Hà nói.

“Không nuôi được.” Miêu Vĩnh Đức lại lắc đầu.

“Không nuôi được?”

“Không nuôi được!”

“Ai, như vậy a.” Tần Hà tỏ vẻ thất vọng, thò tay xuống nách móc móc, móc ra một thỏi bạc nguyên bảo trắng bóng, hơi ước lượng trong tay, nói: “Vậy ta cũng chỉ có thể tìm người khác a.”

Miêu Vĩnh Đức trông thấy thỏi bạc nguyên bảo trong tay Tần Hà, lập tức trừng to mắt, vội vàng chạy ra, trong chớp mắt đã nở một nụ cười tươi như hoa, “Đừng đừng đừng, đùa thôi đùa thôi, cái chuyện mua bán này, không có cái nào là tuyệt đối không làm được, dễ thương lượng, dễ thương lượng.”

“Vậy ngươi đây là có thể làm hay không, cho một câu chắc chắn.” Tần Hà liếc mắt nhìn ông ta.

“Có thể, thiên hạ này không có chuyện làm ăn nào không thể thỏa thuận, chỉ có chuyện chưa thỏa thuận được giá tiền.” Miêu Vĩnh Đức vỗ ngực nói, nói xong lại nhìn về phía đại nguyên bảo trong tay Tần Hà, hai mắt lóe sáng.

50 lượng bạc bông tuyết quan đúc, đây là bạc mà Hộ bộ cất trữ, chất lượng tốt hơn hẳn so với bạc pha chì đang lưu hành. Hai mươi năm trước, khi thế đạo còn tốt, Hộ bộ chọn mua còn có thể trông thấy loại bạc này, bây giờ cơ bản là đã tuyệt tích.

“Vậy còn tạm được.” Tần Hà gật gật đầu.

“Khách quan, mời vào bên trong.” Miêu Vĩnh Đức lập tức nhiệt tình mời Tần Hà vào đại đường, còn hô tiểu nhị: “A Quý, mau dâng trà cho Tần đại quan nhân.”

“Dạ vâng.” Tiểu nhị nhanh chóng dâng nước trà lên.

Chủ, khách ngồi xuống, Tần Hà trực tiếp đặt đại nguyên bảo lên trên bàn, nói: “Con bò này của ta không phải bò bình thường, đầu tiên, phải cho nó ở riêng một phòng, phòng phải sạch sẽ ấm áp, thứ hai, nó không ăn cỏ, mỗi bữa cần chuẩn bị cho nó rau quả tươi mới cùng với màn thầu, đặc biệt, màn thầu phải là màn thầu bột trắng. Còn có, ngươi không thể hạn chế tự do của nó, thỉnh thoảng phải kiếm vài thứ gì tốt cho nó.”

Miêu Vĩnh Đức nghe vậy, vẻ mặt lập tức xuất hiện một tia chần chừ, chuyện con bò này ăn thịt uống rượu ông ta đã nghe nói, nên cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, màn thầu bột trắng mà nói, nói đắt thì cũng không đắt, nói rẻ cũng không phải rẻ, nhưng mấu chốt là số lượng.

Bụng bò cũng không dễ cho ăn no a.

50 lượng bạc trắng, một năm thì ước chừng cũng chỉ có thể không lời không lỗ, nếu kéo dài thêm thì sẽ không có lời.

Kết quả, còn không đợi ông ta mở miệng hỏi, Tần Hà đã trực tiếp đẩy thỏi bạc nguyên bảo đến trước mặt ông ta: “Thỏi bạc này dùng đến Tết, có thể làm hay không?”

“Có thể làm, có thể làm!” Miêu Vĩnh Đức nghe xong liền mừng rỡ khôn xiết, giống như là cướp ôm thỏi bạc vào trong lòng, gật đầu như gà mổ thóc.

Từ giờ đến Tết chỉ còn có hơn hai tháng.

Năm mươi lượng bạc, đừng nói màn thầu, dùng để mua trâu bò cũng đã mua được hai con rưỡi.

Vị này ra tay hào phóng đến dọa người.

“Cứ quyết định vậy đi, phục vụ tốt thì sang năm còn tiếp tục tìm ngươi, phục vụ không tốt thì ta sẽ đổi người khác.” Tần Hà nói xong liền đứng dậy, vỗ vỗ con bê rồi trực tiếp rời đi.

“Tần đại quan nhân đi thong thả.”

Miêu Vĩnh Đức tiễn Tần Hà đi ra ngoài, sau đó xoay người, kích động nói với tiểu nhị: “Lát nữa tranh thủ thời gian đi chuẩn bị hương giấy dầu sáp, lại chuẩn bị một phần đồ cũng, ngày mai ta muốn đi Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân làm lễ tạ thần, phát tài rồi, ha ha.”

“Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân?” Tiểu nhị lộ vẻ không hiểu.

Miêu Vĩnh Đức mặt mày hớn hở, nói: “Buổi sáng hôm nay ta nhìn thấy cái miếu hoang nhỏ ở phía bắc kia đã đổi thành Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân, nghe nói là rất linh, liền đi bái một cái, cầu nguyện chuyển vận phát tài, kết quả thì ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, việc làm ăn lớn đã đến nhà, ha ha ha ha.”

“Linh như vậy.”

Tiểu nhị xoay con ngươi một vòng, thầm nghĩ ngày mai y cũng phải đi bái một chút.

“Bao nhiêu năm rồi chưa thấy cái loại bạc được tích trữ này a.”

Miêu Vĩnh Đức vuốt ve thỏi bạc nguyên bảo trong tay, hai mắt tỏa sáng, nói: “Dọn dẹp sạch sẽ cái gian thiên phòng ở hậu viện kia đi rồi trải cỏ sạch sẽ lên, để cho con bò này ở đó.”

“Ngài cho nó ở trong nhà thật à?” Tiểu nhị kinh ngạc hỏi.

“Không để nó ở trong nhà, số bạc này ta lấy cũng không yên tâm a.” Miêu Vĩnh Đức giải thích.

“Cũng đúng.”

Tiểu nhị gật gật đầu, vội vàng đi dắt bò, dẫn con bê xuyên qua phòng, đi đến hậu viện.

Miêu Vĩnh Đức quan sát con bê, lắc lắc đầu, nói: “Năm mươi lượng bạc để cho ta nuôi nó hai tháng, con bò vàng a con bò vàng, ngươi nói ngươi khiến cho người ta ghét bỏ đến mức nào a.”

Vốn trong lòng con bê cũng có một chút khó chịu, vừa nghe lời này, lập tức hất đầu một cái, trực tiếp hất Miêu Vĩnh Đức từ đại đường lăn đến bên ngoài viện, ngã nhào như chó gặm bùn.

“Không tốt!”

“Chưởng quỹ, ngươi không sao chứ?”

Tiểu nhị giật mình kêu lên, nhanh chóng tiến lên đỡ dậy.

Miêu VĨnh Đức đau đến mắt trợn trắng, run run rẩy rẩy nói: “Giờ thì..... Yên tâm rồi.”

Bình Luận (0)
Comment