Tần Hà trở lại lò hỏa táng, tiện đường đi mua thùng nước.
Vừa tịnh vị phòng thiêu thi xong thì Binh mã ty đã đưa thi thể tới.
Số lượng rất nhiều, nhiều đến mức đủ để phân cho mỗi phòng hai, ba bộ.
Tần Hà chọn lấy ba bộ, đóng cửa thiêu thi.
Con bê vừa đi, đại vương bát lập tức cảm thấy chột dạ, nó ra sức làm việc, không dám nói nhiều một câu.
Dưới sự cố gắng của nó, chưa đến hai canh giờ, ba bộ thi thể đã đốt xong.
Cả ba đều là nạn dân từ nơi khác tới, hơn nữa còn là cùng một tông tộc.
Họ Dư, tông tộc có hơn 200 nhân khẩu, đã truyền sáu đời.
Không thể nói là có bao nhiêu giàu có, nhưng tông tộc có ruộng có đất, vất vả khổ cực cần cù chăm chỉ làm việc, không lo cơm áo.
Nhưng thế đạo càng ngày lại càng loạn, dân chúng chạy nạn càng ngày càng nhiều, quan phủ không thu được thuế ruộng, cũng chỉ có thể tăng thuế những bách tính vẫn chưa trốn thuế này để bù vào.
Thiếu một nửa liền tăng gấp hai lần, thuế mới thu được ¼ thì tăng gấp bốn lần.
Không quan tâm là còn có bao nhiêu người nộp thuế, dù sao thì tổng số thuế thu được vẫn giữ nguyên, kẻ nào không nộp thì bắt đi chém đầu.
Càng thêm chó cắn áo rách chính là, đủ mọi thế gia, quyền quý, phú thương giàu đến chảy mỡ lại thừa cơ giá thấp, thu mua ruộng đất của bách tính, trắng trợn phi ngựa khoanh đất, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mà bọn họ, lại không bị nộp thuế.
Bách tính, hoặc là phá sản, hoặc là bán mình trở thành tá điền.
Thế là hai đầu bách tính cùng Đại Lê thì càng ngày càng càng nghèo, còn “sâu mọt” ở giữa lại càng ngày càng sống thoải mái.
Hơn hai trăm nhân khẩu tông tộc Dư thị cứ như vậy đã bị buộc trở thành lưu dân, lòng mang một tia hy vọng đi tới kinh thành, kết quả trên đường đi đã chết chín phần, còn lại một phần thì bị tuyết lớn chôn vùi, không kịp thở dốc.
Tần Hà xem mà lòng nao nao.
Mặc dù ký ức của kiếp trước đã phai nhạt, nhưng cũng không thể tránh được còn để lại một chút dấu vết.
Điều bất hạnh trong loạn thế, rất tương đồng.
Thở dài một hơi, Tần Hà đi ra lò hỏa táng, bước đi chẳng có mục đích.
Hai bên đường, có thể thấy đâu đâu cũng đều là lưu dân cuộn tròn trong góc, im ắng không một tiếng động, ngay cả thuận phong nhĩ cũng không thể nghe được một âm thanh nào, thân thể đều bị tuyết lạnh bao phủ.
Có một số là đơn độc, có một số là một đống.
Có nhiều nơi thậm chí là kéo dài từ đầu đường này đến một đầu đường khác.
Gió rét lạnh rít gào có thể cuốn đi bất kỳ một tia hơi ấm nào trên người, cho dù là tìm được một chỗ trú, nhưng nếu trong bụng không có đồ ăn, thì vẫn không thể chống đỡ được hai ngày.
Cả cái kinh thành lớn như vậy bây giờ lại giống như một cái phòng dụng hình, tất cả nhưng người không thể ăn no bụng đều bị vô tình đông chết.
Không có chút thương hại nào.
“Oa oa”
Đúng lúc này, một tiếng trẻ con khóc truyền vào trong tai Tần Hà.
Tiếng khóc cực kỳ yếu ớt lẫn trong tiếng gió tuyết, nếu như hắn không có thuận phong nhĩ thì chắc chắn là không thể nghe thấy được.
Tần Hà ngừng lại, rất nhanh tìm được nơi phát ra âm thanh, quay người đi hơn trăm bước, đi tới một chỗ góc tường.
Trong đó có hai người, một nam một nữ, khuôn mặt đều bị tuyết trắng bao trùm, đều đã bị đông chết.
Nam tử cầm một cây gậy gỗ trong tay, trừng mắt nhìn về phía trước, trong lòng nữ tử có một bọc tã lót, tiếng khóc yếu ớt chính là từ bên trong đó truyền ra.
Phủi tuyết ra, bên trong là một đứa trẻ, được quần áo của người lớn bọc kín mít, khuôn mặt nhỏ bị rét lạnh đến bầm đen, hơi thở mỏng manh, trên lông mày cũng bị đọng tuyết lạnh, đứa bé đã yếu ớt đến khóc không ra tiếng.
Mà ở phía trước mắt của nam tử, còn có ba tên lưu dân bị đông chết, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào bọc tã trong lòng nữa tử, ánh mắt tham lam.
Đây là một bức tranh tội ác.
Ba tên lưu dân có ý định cướp đoạt đứa bé xem như đồ ăn, phụ mẫu của đứa bé liều chết bảo vệ.
Trong quá trình giằng co, tội ác cũng đã bị đóng băng.
Ba tên lưu dân cũng sẽ không có cơ hội cướp đoạt được đứa bé, mà phụ mẫu của đứa bé, cũng không còn có thể bảo vệ con mình nữa.
“Ai...”
Tần Hà lắc đầu, đưa tay ôm lấy đứa bé rồi trực tiếp rời đi.
....
Cùng lúc đó, Trung Sơn Vương Phủ cách một bức tường.
Giăng đèn kết hoa, tiếng người huyên náo.
Đèn lồng đỏ chót treo lên thật cao, bên trên viết tám chữ lớn “Phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn”, trông cực kỳ nổi bật.
Hôm nay là thọ đản năm mươi tuổi của Trung Sơn Vương Từ Thiên Ân, Vương Phủ tổ chức tiệc mời bạn bè khách khứa, bữa tiệc nước chảy với đủ loại món ngon hiếm lạ trời nam đất bắc bảy la liệt.
Bữa tiệc nước chảy của Vương Phủ hoàn toàn khác biệt với tiệc nước chảy ăn xong một món lại một món trong suy nghĩ của người bình thường.
Đây mới thật sự là một bữa tiệc “nước chảy”.
Khách mời ngồi thành vòng , trước mặt là một dòng “nước chảy” tỏa ra mùi rượu, phía trên thả những ngọn đèn nến hoa sen cùng với những chiếc lá sen, trên lá sen nâng đủ loại món ngon hiếm lạ. Bay trên trời, bơi dưới nước, chạy trên mặt đất, phàm là có thể ăn thì nơi đây đều có cả, hấp, luộc, chiên, hầm, nóng, lạnh, cắt thành sợi, bánh ngọt Hàng Châu, mì Dương Châu, mắm cá Tô Châu, canh Lư Châu.
Mãn Hán toàn tịch e là cũng chỉ như vậy.
Nước chảy ở đây không phải là nước, mà là rượu ngon chảy thành sông!
Dưới sự chuyển động vòng quay của thị nữ, guồng trúc duy trì dòng “nước chảy” liên tục, hơi nước mờ ảo.
Trong bữa tiệc còn những vũ nữ dáng người yêu kiều uyển chuyển nhảy múa, trông như là tiên cảnh nhân gian.
Các khách mời mặt đầy dầu mỡ, mắt say lờ đờ, người thì lớn tiếng cười to, người thì nhiệt tình nâng chén, nhân số chừng hơn hai trăm người, cực kỳ náo nhiệt.
Trung Sơn Vương Từ Thiên Ân ngồi cao chủ vị, đầy mặt hồng quang.
“Cung chúc Vương gia tùng linh trường tuế nguyệt, bàn đào phủng nhật tam thiên niên!”
“Hạ Vương gia phúc như đông hải trường lưu thủy, thọ tỉ nam sơn bất lão tùng!”
“Dự chúc Vương gia Dao Trì xuân bất lão, thiết duyệt ngộ phương thần bách tuế kì di cương nhất bán!”
“....”
Khách mời có máu mặt bắt đầu lần lượt đứng dậy, nâng rượu nói lời chúc, Từ Thiên Ân cũng liên tiếp nâng chén đáp lại.
Qua ba lần rượu, đồ ăn qua ngũ vị.
Có quản gia đưa tới khăn ướt, Từ Thiên Ân lau qua mặt, lúc này, quản gia mới nhỏ giọng nói: “Vương gia, tín sử cấp báo, huyện Vĩnh Thanh có không ít tá điền bởi vì mất mùa không thu được lương thực, thỉnh cầu trì hoãn giao tô, còn đả thương người thu tô của chúng ta, nhân số ước chừng trên dưới năm trăm người, xin ngài định đoạt.”
“Chống giao nộp tô thì nên làm như thế nào còn cần ta phải nói sao?”
Từ Thiên Ân hừ lạnh một cái, nói: “Bọn chúng thuê đất bản vương thì nên đúng hạn giao nộp tô, thiên tai thì liên quan gì đến bản vương, cũng đâu phải bản vương tạo ra thiên tai.”
“Thế nhưng là, Vương Gia, Vĩnh Thanh mất mùa, đám người kia thật sự là không thể nộp ra lương thực.” Quảng gia hơi chần chừ một chút, nói.
“Đánh rắm, bọn chúng chính là một đám điêu dân, là bản vương cho bọn chúng ruộng để trồng trọt, cho bọn chúng đường sống mà bọn chúng đã không giao tô, lại còn đả thương người, lấy oán trả ơn, làm phản. Không cần nói nhảm với bọn chúng, cứ giết hết mấy tên dẫn đầu là sẽ không còn kẻ nào dám náo loạn nữa.” Từ Thiên Ân nói, ông ta còn nói thêm: “Bảy phần địa tô, một hạt lương thực cũng không thể thiếu, trên khế ước đã ghi rõ ràng, bọn chúng có bản lĩnh thì đừng trồng trọt trên đất bản vương a, cả đống người lại xin trồng, đã trồng thì phải giao tiền thuê.”
“Vâng, Vương gia.” Quản gia chỉ có thể cúi đầu nghe theo.
Từ Thiên Ân bỏ khăn lông xuống, cầm đũa lên, nhưng khi ông ta đang chuẩn bị gắp đồ ăn thì kết quả lại phát hiện, sông rượu mới vừa rồi còn rực rỡ muôn màu hiện tại đã trở nên trống rỗng.
Ngẩng đầu vừa nhìn, đã thấy phía dưới, cách ông ta chừng hơn mười chỗ ngồi có một người mặc áo thô vải gai đang cầm một đôi đũa trong tay, đưa đũa gắp lia lịa.
Đồ ăn nào trôi qua đó cũng đều bị hắn bỏ vào miệng.
Cắn một cái đi nửa con gà, cắn một cái xong cái chân giò.
Kỳ quái hơn chính là, trong lòng người này còn đang ôm một đứa bé.