Từ Thiên Ân ngây ngẩn cả người.
Hai mươi mấy vị trí đầu ở hai bên trái phải đều là tôn vị của bữa tiệc, những người ngồi chỗ này đều là huân quý cùng vọng tộc có địa vị trong triều.
Kẻ này trông rất lạ mặt, ông ta chưa từng gặp.
Quan trọng nhất là, trên thân hắn ta mặc áo thô vải gai?
Mặc như vậy thì ngay cả cửa lớn cũng không thể bước vào.
Còn có đứa bé.
Đây phải gọi là quỷ dị.
Không chỉ Từ Thiên Ân sững sờ, có rất nhiều người xung quanh cũng đều ngẩn cả ra.
Nhất là hai người ngồi ở trái phải Tần Hà, Liễu Trường An vừa rồi còn ngồi đây ăn tiệc giờ đã biến mất, thay vào đó là một kẻ không rõ từ đâu xuất hiện.
Nhưng không có ai nói chuyện, bởi vì chưa làm rõ thân phận của người đến.
Ngộ nhỡ mở miệng nói nhầm thì liền khó xử lý.
Ngay cả Từ Thiên Ân cũng do dự.
Lý do cũng như vậy, chưa biết rõ lai lịch của người kia.
Triều đình lắm mưu mô, sơn dã lắm yêu tiên, trước khi xác định rõ tình huống thì không thể làm bừa, thế là ông ta vội vàng gọi đại quản gia đang hầu hạ ở một bên tới, nói thầm hai câu.
Đại quản gia ánh mắt sắc bén, đã sớm phát hiện Tần Hà, nói: “Vương gia, trên thiệp mời của chúng ta không có người như vậy, trong vòng ở kinh thành cũng không có người có diện mạo như vậy, là khách không mời mà đến.”
Sắc mặt Từ Thiên Âm lập tức âm trầm, híp híp mắt, nói: “Thật to gan, lại dám xông vào thọ yến của bản vương, không biết sống chết.”
“Vương gia, hôm nay là đại thọ của ngài, thể diện quan trọng, lão nô xuống dưới chuẩn bị một chút, chúng ta yên lặng không một tiếng động xử lý.” Nói đến cuối, đại quản gia làm thủ thế chém một cái.
“Ừm.”
Từ Thiên Ân gật đầu.
Thế là trong thời gian chờ đợi, cả đám người liền nhìn một mình Tần Hà ăn như gió lốc.
Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tự trao đổi ánh mắt với nhau.
Không bao lâu sau, toàn bộ món ăn trôi trên “nước chảy” tiệc đều đã tiến vào trong bụng Tần Hà.
Hay lắm.
Phải nói là ăn rất ngon miệng.
Gặm cả một cái giò heo lớn cũng không hề nhả xương, nhai vang rôm rốp.
Đám người bên cạnh nghe mà mí mắt giật giật.
Tần Hà ăn xong, chưa thỏa mãn ngẩng đầu, nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Ngại quá các vị, sức ăn hơi lớn, ừm cái này... còn có đồ ăn không?”
“Shí”, đám người đồng thời hít sâu một hơi.
Một là vì sức ăn, hai là vì sự can đảm này.
Nếu thật sự tới chúc thọ thì sẽ không có ai nói thất lễ như vậy, hiển nhiên, đây là khách không mời mà đến.
Nào có ai ăn hết tất cả đồ ăn của người ta rồi lại còn hỏi còn có hay không chứ?
“Trông các hạ rất lạ, không biết là xuất từ vọng tộc nào?” Từ Thiên Ân ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi, Tần Hà đã mở miệng, ông ta cũng không thể không nói lời nào.
“Ta chính là dưới trướng Thanh Ngưu Đại Tiên, Vô Danh Thị (*).” Tần Hà thuận miệng nói, vốn hắn định nói là Nguỵ Vũ, nhưng lại sợ khiến thằng nhãi kia gánh không được nên thôi.
( Note (*) Vô Danh Thị: Người vô danh, khuyết danh)
Mấy chữ “Dưới trướng Thanh Ngưu Đại Tiên” này, có rất nhiều người đã từng nghe qua, cực kỳ ghê gớm.
“Thanh Ngưu Đại Tiên?” Trong sân truyền đến một trận ồn ào.
Chuyện ôn dịch ở huyện phòng đã gây ra xôn xao náo động, mặc dù danh hào của Thanh Ngưu Đại Tiên ở trong quan trường không vang dội như trong dân gian nhưng mọi người cũng đều biết đến.
Chỉ có điều, ở trong quan trường thì Thanh Ngưu Đại Tiên cũng không phải là một cái tên tốt, đó là yêu nhân tự tích tụ công đức bị Phi Ngư Vệ truy nã. Còn về tên gọi, Vô Danh Thị?
Rõ ràng là nói bừa.
Đến lúc này thì đã có thể xác định, người này chính là tới kiếm chuyện.
Ánh mắt Từ Thiên Ân trở nên lạnh lẽo, nói: “Hành động của các hạ không giống người bình thường, tên gọi thì lại càng thú vị, chờ trong chốc lát, thức ăn chuẩn bị được mang lên, đã là khách đến thăm, nhất định sẽ mời ngươi ăn no, nếu ngươi muốn, còn có thể gói mang về.”
“Vậy ta liền cảm ơn Vương gia.” Tần Hà lộ vẻ mừng rỡ.
Ăn không hết còn có thể gói mang về?
Nói rất hay.
Đang nói chuyện, thức ăn lại được bưng lên.
Đại quản gia dẫn nô bộc bưng một cái khay, đặt ngay trước mặt Tần Hà, một con ngỗng quay, một bầu rượu.
“Mời các hạ a.” Từ Thiên Ân giơ tay mời.
“Vậy ta sẽ không khách khí.” Tần Hà không chút do dự, cắm đũa vào con ngỗng, chống lên liền bắt đầu ăn.
Hương vị xem như không tệ, ngon hơn tửu lâu Đường Ký nhiều, có hương vị của đầu bếp ở hậu thế, chỉ là cổ họng hơi tê.
Ân... Là hạ độc, thật là không giảng võ đức.
Đám khách mời thấy vậy đều lộ vẻ kinh hoàng.
Đây gọi là cái gì?
Đoạn tràng cơm!
Khi đại viện vọng tộc tổ chức tiệc mừng, khó tránh khỏi sẽ có một vài kẻ trà trộn vào ăn chực.
Gia chủ phát hiện thường thì cũng sẽ không làm ầm lên, việc vui mà, đều coi trọng hài hòa thể diện.
Bằng không kẻ ăn chực nháo ồn ào, nói ngươi không phóng khoáng, đã đến chúc mừng ngươi mà cũng không thể ăn một chút, thì lúc đó sẽ khó xuống đài.
Để đối phó với loại người này, có ba phương pháp.
Một là âm thầm khuyên kẻ đó rời đi; Hai là nhẫn nhịn, coi như không thấy.
Nếu là không thể nhẫn nhịn, mà khuyên cũng không đi, vậy thì dùng phương pháp thứ ba: Đoạn tràng cơm.
Cái gọi là đoạn tràng cơm, chính là bỏ thuốc mê vào trong rượu cùng đồ ăn, khiến người mất đi ý thức, lại nói với những khách mời khác một câu: Người này tửu lượng kém, say rồi.
Tiếp đó thì mang người xuống, muốn đánh muốn giết thì dựa vào tâm tình của gia chủ.
Xem cảnh tượng này, Vương gia rõ ràng là không nhịn nổi.
Thứ bỏ vào trong đồ ăn kia, có lẽ cũng không phải là thuốc mê, mà là thuốc độc đoạn trường.
Nhưng, kẻ tên cái gì mà Vô Danh Thị này lại vẫn ăn ngon lành.
Nhà xí thắp đèn lồng – Tìm phân a. (*)
(Note (*): Tìm phân đồng âm với tìm chết).
“Ken két ken két”
Tần Hà cắn hai ba miếng, đã ăn hết hai cái đùi ngỗng quay, ngửa cổ lên, lại uống nửa bầu rượu vào bụng.
Thế nhưng... Người không có ngã xuống, cũng không có bất kỳ cái gì khác thường.
Trung Sơn Vương không khỏi nhìn về phía đại quản gia, trong ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
Trước đây cũng không phải không có người dám đến Vương phủ ăn chực, nhưng tất cả đều là vừa chạm vào đã lập tức ngã xuống, cái kẻ hôm nay này rõ ràng là không thích hợp.
Sắc mặt đại quản gia hơi biến đổi, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Vương gia, ta lại đi chuẩn bị thêm một phần.”
Thứ mà vừa rồi ông ta bỏ vào trong đồ ăn chính là độc bọ cạp Tây Vực, đừng nói người, ngay cả là một con trâu cũng không chống đỡ được.
Hiển nhiên là, người đến không phải là người bình thường.
Nhưng không sao, trong phòng độc dược của Trung Sơn Vương Phủ thì loại độc dược nào cũng đều có, đừng nói la tay sai của dã tiên, chính là cao thủ phẩm cấp cũng có thể đánh ngã.
Rất nhanh, đợi đến khi Tần Hà ăn xong con ngỗng quay, phần thứ hai cũng được mang lên.
Tần Hà không chút khách khí, tiếp tục ăn uống.
Cơ hội tốt như vậy, hôm nay phải ăn no ngũ tạng miếu mới được.
Ở bên ngoài, nơi nào có nhiều thịt ngon như vậy?
Rất nhanh, món thứ hai cũng đã ăn hết một nửa.
Đại quản gia lộ vẻ sợ hãi, cắn răng một cái, thì thầm với nô bộc ở bên cạnh một câu, tiếp tục mang đồ ăn lên.
Khay thứ ba, ăn xong.
Khay thứ tư, ăn xong.
Khay thứ năm, ăn xong.
....
Liên tục mang lên chín mâm, Tần Hà không chỉ không ngã, mà còn càng ăn càng tinh thần.
Đại quản gia sắc mặc trắng bệch, Từ Thiên Ân cũng tê cả gia đầu.
Đại quản gia là tâm phúc của ông ta, từ trước đến nay đều làm việc rất đáng tin cậy, chắc chắn là độc tính bỏ vào càng lần càng mạnh.
Chín lần vẫn còn chưa đánh gục.
Như vậy cũng chỉ thể hiện một điều, người tới sâu không thể lường.
Không chỉ có hai người bọn họ, cả đám khách mời cũng đều thay đổi sắc mặt, không ít người trực tiếp mượn cớ đi nhà xí bỏ chạy.
Tối nay Trung Sơn Vương Phủ, xảy ra chuyện lớn.
Nếu ngươi không đi, có thể sẽ bị tai bay vạ gió.
Tần Hà đặt đũa xuống, xoa xoa bụng, sau đó “bủm”, đánh một cái rắm thật dài.
Cái rắm kia, đủ màu sắc, vừa nhìn liền đã biết không thích hợp.
Lúc này, toàn trường đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn, tất cả khách mời cùng vũ nữ đều hoảng sợ chạy tứ tán.
Cùng lúc đó, hàng loạt hộ vệ Vương Phủ đã sớm chờ sẵn ở bên ngoài cũng nối đuôi nhau tiến vào, thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí, vây chặt lấy Tần Hà, trong đó có mấy người mặc thường phục, hơi thở kéo dài.