Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 178 - Chương 178 - Hoa Tam Đao

Chương 178 - Hoa Tam Đao
Chương 178 - Hoa Tam Đao

“Các hạ, bản Vương không quan tâm ngươi là ai, hôm nay nếu như ngươi rời đi, bản Vương sẽ coi như là chưa xảy ra chuyện gì, sau này có lẽ còn có thể giao hảo một phen, nếu vẫn cứ một mực không chịu giác ngộ, thì cũng đừng trách bản Vương vô tình.” Từ Thiên Ân cao giọng nói, đám thủ vệ đến đã khiến ông ta tự tin hơn.

Hơn trăm tên hộ vệ này, đều không phải là hộ vệ bình thường, mà là cao thủ ông ta tốn khá nhiều tiền tài thuê đến.

Vệ binh phổ thông nhất cũng là cường giả nội kình.

Còn năm tên mặc thường phục trong đó, đều có nội kình trên ba mươi năm.

Người cầm đầu là một lão giả tóc hoa râm, nội kình đã đạt đến 60 năm, có thể sánh với tuyệt đỉnh cao thủ của thập đại thần bộ Phi Ngư Vệ, là một trong ba người đứng đầu trong Đại Đao Hội nổi danh giang hồ, không thể đếm hết có bao nhiêu mạng người trên tay ông ta.

Người trong giang hồ đặt cho ông ta biệt danh: Hoa Tam Đao.

Nói tóm lại, chỉ cần là dùng tiền có thể mời được cao thủ, Trung Sơn Vương Phủ đều mời những cao thủ hàng đầu nhất.

Còn về cấp độ cao hơn thì không còn là vấn đề tiền bạc nữa.

Tá điền thì có thể tùy ý muốn nhào nắn muốn đánh giết như thế nào cũng được, nhưng người tới thần bí khó lường, nếu có thể không làm địch thì vẫn nên cố gắng không làm địch là tốt nhất.

“Có sữa không?”

Tần Hà không để ý tới ông ta, đột nhiên hỏi một câu.

Trong bữa tiệc ấm áp, cơ thể rét lạnh của đứa bé đã ấm hơn chút, đứa bé đang mở cái miệng nhỏ ra cọ cọ vào hai bên tã lót, hiển nhiên là đã đói bụng.

Từ Thiên Ân chợt cảm thấy lời đe dọa của mình như đánh lên bông, cực kỳ khó chịu, nhưng ông ta lại không dám bức ép Tần Hà quá mức, nên liền ra hiệu với nô bộc.

Chỉ chốc lát sau, một chén sữa ấm được bưng lên.

Tần Hà ngửi thử, cảm thấy hơi ngượng ngùng, đây là sữa người a.

Dùng thìa bạc cho ăn, tiểu gia hỏa uống từng miếng, từng miếng.

Khung cảnh đông cứng một cách kỳ lạ, một nhóm các lão gia vây quanh nhìn một lão gia đút sữa.

Cuối cùng, vẫn là Hoa Tam Đao không nhịn được, chỉ ngón tay vào Tần Hà, quát lên: “Vương gia tra hỏi, các hạ lại không coi ai ra gì, cuồng vọng đến cực điểm, lão phu ngược lại muốn xem thử, ngươi có bao nhiêu bản lãnh?!”

Vừa dứt câu, ông ta đã nhanh như chớp phóng về phía Tần Hà, rút đao ra liền chém xuống.

Nhưng mà, ngay sau đó, ông ta chỉ thấy một cái chân của mình đột nhiên trở nên cực kỳ nhanh nhẹn mạnh mẽ, cái chân còn lại thì lại không theo kịp.

“Két!”

Một tiếng xương vỡ vang lên, đồng tử của Hoa Tam Đao lập tức phóng đại, khuôn mặt trong nháy mắt đã co rúm lại, ngã dúi về phía trước, “Bành” một tiếng, ngã rạp đầu xuống đất ngay trước mặt Tần Hà, thanh đao trong tay cũng rơi xuống.

Một chân thuật Tật phong!

Toàn trường kinh hãi.

Đường đường là cao thủ hàng đầu của Đại Đao Môn, đệ nhất cao thủ Trung Sơn Vương Phủ, vậy mà lại ngã nhào?

Quá quỷ dị a?

Tần Hà mỉm cười: “Lão nhân gia, ngươi hành lễ lớn như vậy, không thích hợp a?”

Lão giả tóc hoa râm lấy hai tay che háng, đau đến mức gân xanh đều nổi lên, hét lớn: “Các ngươi cái đám khốn khiếp này, còn chờ cái gì, mau chém chết hắn cho ta!”

“Giết!”

Đám hộ vệ nghe vậy, đồng thanh hô to, tay giơ cao đủ mọi loại binh khí lập tức từ tứ phía lao đến Tần Hà, động tác chỉnh tề như một, sát khí ngút trời.

Mắt thấy đao kiếm chuẩn bị chém trúng người nọ.

Nhưng đúng lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy trước mặt bỗng nhiên vặn vẹo, người trước mặt vừa rồi con đang bế đứa bé cùng bưng chén sữa trong tay đã biến mất không thấy, thay vào đó là lão giả tóc hoa râm đang che háng.

Rõ ràng là Hoa Tam Đao vừa mới đứng dậy!

Hộ vệ đại loạn, thực lực cao giật mình hô lên một tiếng, vội vàng giảm lực, nhưng những tên có thực lực thấp thì không thể lập tức phanh xe.

Ngay sau đó!

“Phốc”

“Bang!”

“Hắc!”

“Đoàng!”

Hoa Tam Đao không còn cách nào.

Đột ngột không kịp chuẩn bị, ông ta chỉ có thể lấy tay đang bảo hộ phía dưới chuyển thành bảo hộ phía trên.

Khá lắm, hai tay bị ít nhất hơn mười thanh đao chém vào, như là cắt khoai tây chiên.

Hai vai sáu thanh, như chặt xương sườn.

Đầu trúng ba thanh.

Đùi ba thanh.

Hai thanh trên mông.

Ngay cả hai bên thận cũng đều có một cái.

Hệt như con nhím.

“Ngao!!”

Hoa Tam Đao gào thét thê thảm, nhảy lên cao ba thước, đao trên người đụng vào nhau, phát ra tiếng leng keng lạch cạch.

Đám người thấy vậy, bao gồm cả Tần Hà, cũng đều phải hít sâu một hơi.

Từ Thiên Ân cùng đại quản gia thì càng là sắp rớt cả mắt ra ngoài.

Một chữ, thảm.

Bốn chữ, cực kỳ bi thảm, không giảng võ đức.

Di hình hoán ảnh!

Đây là di hình hoán ảnh trong truyền thuyết, sớm đã thất truyền ngàn năm!

Từ Thiên Ân cùng đại quản gia chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh từ bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.

Hỏng rồi, chọc phải kẻ hung hãn không thể trêu vào rồi, Hoa Tam Đao cùng những người này căn bản cũng không phải là đối thủ của hắn.

Điều này Hoa Tam Đao lại càng hiểu rõ, ông ta cả người cắm đầy đao, nhảy lên một cái lập tức xông ra khỏi bữa tiệc, hiển nhiên là bỏ chạy.

Chỉ có giọng nói vọng về: “Vương gia ngài hãy chịu đựng, ta sẽ đi tìm người trở về cứu các ngươi!”

Từ Thiên Ân: “....”

Lúc này, nơi Tần Hà đang đứng đã cách Từ Thiên Ân rất gần, quản gia thấy vậy liền vội vàng đứng chắn ở trước mặt ông ta: “Bảo hộ Vương gia!”

Đám hộ vệ vội vàng rút về, bảo hộ ở trước người Từ Thiên Ân.

Nhưng lúc này bọn họ đã không còn nhuệ khí, chỉ còn lại sợ hãi.

Hoàn toàn không thấy người tới ra chiêu, tay vẫn còn thong dong đút sữa, trong nháy mắt đã mượn lực đánh cho đệ nhất cao thủ Vương Phủ bị thương nặng.

Như vậy còn đánh thế nào đây?

Lần này Tần Hà cũng không dây dưa thêm với bọn họ nữa.

Quay người “bủm” một tiếng, một cái rắm đủ màu sắc đã phóng tới.

Ăn độc dược hơi nhiều, cái rắm vừa rồi còn chưa phóng được ra hết.

Đám hộ vệ cực kỳ hoảng sợ, vội vàng nín thở lui về phía sau.

Nhưng vấn đề là lão âm tệ đại quản gia kia, sử dụng chín loại độc thì có ít nhất sáu loại căn bản là không cần hít vào miệng mũi liền đã có thể trúng độc.

Mặc dù đã trải qua cật tiên công giày vò, độc tính cũng đã hạ thấp xuống tám phần, có lẽ là không đủ để làm chết người, nhưng khiến người ngã đổ vẫn là dễ như trở bàn tay.

“Lộp bộp lộp bộp”

Trong nháy mắt, trong cả một đám hộ vệ như vậy, thì cũng chỉ còn lại có bốn tên cao thủ nội kình có nội kình trên ba mươi năm kia là còn có thể đứng.

“Mau rút lui, đi cầu viện Phi Ngư Vệ!”

Đại quản gia vội vàng che chở Từ Thiên Ân nhanh chóng rút lui về phía sau.

Bốn tên cao thủ nội kình liếc mắt nhìn nhau một cái, quay người bỏ chạy ra bốn phía, tiếng nói vọng về: “Đại quản gia chịu đựng, chúng ta sẽ đi Phi Ngư Vệ cầu viện.”

Đại quản gia: “....”

Trong thời gian ngắn ngủi, trong bữa tiệc chỉ còn lại có đại quản gia cùng Từ Thiên Ân đứng đó.

Tần Hà vui vẻ nhìn xem, nói: “Chạy đi, sao lại không chạy?”

Đại quản gia bảo hộ Từ Thiên Ân ở sau lưng, cả khuôn mặt đều đã tái nhợt, vội vàng nói: “Vị Vô Danh Tiên Trưởng này, vừa rồi đều là do Hoa Tam Đao tự ý chủ trương, Vương gia nhà ta, tuyệt đối không có ý định động thủ với ngài.”

“Thật không?” Tần Hà hơi hơi nghiêng đầu.

“Không phải do bản Vương hạ lệnh động thủ.” Từ Thiên Ân gật đầu như gà mổ thóc.

“Vậy được rồi, xem ở việc không phải là ngươi hạ lệnh, còn cho ta một chén sữa bò, tính mệnh của hai ngươi liền tạm thời gửi ở chỗ ta.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười, nói tiếp: “Hiện tại có một việc muốn hai người các ngươi đi làm, làm xong, chuyện hôm nay coi như xí xóa, không làm tốt, ta sẽ để cho các ngươi chết một cách nhịp nhàng.”

Hai người nghe xong, chợt cảm thấy mình còn có hy vọng sống, liền vội vàng gật đầu: “Đại tiên ngài cứ việc phân phó.”

“Ta cùng Vương gia nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”

“Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn các ngươi phân phát cháo ở khắp nơi trong thành, bao gồm cả bến tàu, trong cháo phải bỏ thêm muối, cắm đũa không đổ, tóm lại, nếu là còn có lưu dân chết đói, ta liến vặt cái đầu trên cổ các ngươi xuống, có thể làm được hay không?” Ánh mắt Tần Hà lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Có thể làm được, có thể làm được!”

“Không có vấn đề, nhất định đạt đến yêu cầu của đại tiên!”

Hai người vội vã gật đầu, mặc kệ bây giờ là tình huống như thế nào, sống sót mới là quan trọng nhất.

“Tốt, nhớ kỹ lời các ngươi nói, mạng của các ngươi gửi ở chỗ ta.” Tần Hà nói xong, người lập tức lóe lên một cái, biến mất tại chỗ.

Lại là di hình hoán ảnh.

Đổi lại một người.

Tóc hoa râm, toàn thân cắm đầy đao, trong lòng đang ôm một cây nhân sâm lớn, vẻ mặt ngạc nhiên.

Đại quản gia ngây ngẩn cả người, đây không phải là bảo vật trấn phủ đã truyền hai đời của Vương Phủ, ngay cả ông ta còn không được giữ chìa khóa, nhân sâm núi hai ngàn năm sao?

Làm sao lại.

Ngừng một chút, lão quản gia trừng mắt, đập một quyền về phía lão giả tóc hoa râm, gầm thét: “Tam Hoa Đao, cái tên trộm này!”

Sức mạnh bộc phát, không ngờ ông ta cũng là một cường giả có mấy chục năm nội kình.

Bình Luận (0)
Comment