Trước mắt Tần Hà nhoáng qua một cái, phát hiện mình đi tới một nơi kỳ quái.
Bốn phía kín mít, là một cái mật thất.
Mật thất có cửa, trên cửa có cơ quan vô cùng phức tạp, trên cơ quan đang cắm năm cái chìa khóa có hình dạng kỳ lạ.
Chung quanh còn có bốn tên hộ vệ nằm dưới đất, đã chết.
Nhưng những điều này đều không quan trọng, quan trọng là, bên trong cánh cửa lớn lắp cơ quan kia, trưng bày số lượng không ít thiên tài địa bảo.
Tần Hà chỉ nhận ra được nhân sâm, ngọc trai, tuyết liên tử, hà thủ ô, nhục linh chi, thiên thu thiền, trùng thảo, giang long tử. Còn có vài thứ hắn không biết rõ, như là yêu đan cùng với một vài bộ phận đặc biệt của những yêu thú,...
Số lượng nhiều nhất là nhân sâm cùng với ngọc trai.
Có tổng cộng hơn hai mươi mấy gốc nhân sâm, được phân loại ra, thấp nhất cũng là từ ba trăm năm trở lên, một gốc già nhất đã đạt đến ngàn năm.
Ngọc trai cũng có mười mấy viên, tỏa sáng rạng rỡ, bên trong chứa đầy âm khí cực kỳ tinh khiết, ít nhất cũng là trên trăm năm.
Đây đều là những loại bảo vật cực kỳ khó thu thập trong Đông Thổ, đa phần là có thể trực tiếp gia tăng nội kình cùng đạo hạnh, một phần nhỏ thì có tác dụng đặc biệt.
Tần Hà xem mà ngạc nhiên vô cùng.
Thực lực hắn tăng lên đều là nhờ trực tiếp lấy phần thưởng, cho nên hắn cũng không chú ý đến những vật này cho lắm.
Một viên Tẩy tủy đan đã có thể sánh ngang với một nửa đồ vật ở nơi này.
Một viên Kim sang hoàn là đã có thể có tác dụng sánh ngang với tất cả số nhân sâm ở đây.
Trên thực tế, giang hồ hiệp khách ở bên ngoài hành tẩu giang hồ, đa phần chính là đi tìm kiếm những thiên tài địa bảo như vậy, một là để tự dùng, hai là để đổi lấy tiền tài.
Cách loại yêu đan, bộ phận đặc biệt của yêu thú cũng giống như vậy.
Ví dụ như tấm da kia của Hoàng Bì Tử, trước đây Hoàng Thành Nhân khoác trên mình bộ lông hoàng bì thượng đẳng nên đã mấy lần suýt chết trong tay hiệp khách tầm bảo.
Còn có lông nách hồ ly, lông của Yêu Lang, tơ tằm ô,...
Mặc dù các vật này không có bao nhiêu tác dụng với Tần Hà, nhưng.... Nó đáng tiền nha.
Đặt ở bên ngoài, mỗi vật này đều là vật có thể khiến cho người ta tranh cướp đến bể đầu, không biết nhiễm bao nhiêu mạng người giang hồ hiệp khách.
Xem ra, đây chính là nơi giấu bảo vật của Trung Sơn Vương Phủ, khả năng là mấy đời người, thậm chí là mười đầy người tích lũy nên.
Tùy tiện lấy một chút đi ra ngoài bán cũng có thể đánh xe ngựa đi chở bạc.
Tần Hà không nói hai lời, liền thu hết toàn bộ những vật này vào dưới nách không gian, nhìn một chút, hắn lại cảm thấy kệ để đồ cũng rất cao cấp, thế là cũng thu lấy luôn.
Dù sao thì, chính là dời hết.
Trời đã cho mình, nếu mình còn không lấy, đó là phải gặp sét đánh nha.
Cái gì?
Ngươi nói Tần Hà trộm đồ?
Không không không.... Nếu như Tần Hà trực tiếp lấy đồ tử Trung Sơn Vương Phủ thì đó mới gọi là trộm.
Nhưng Tần Hà không lấy đồ trực tiếp từ Trung Sơn Vương Phủ, hắn là “cầm lấy” đồ vật từ trong tay tên trộm Hoa Tam Đao nha.
Đã qua tay, nên đây không thể gọi là trộm, đây là thu được.
Tần Hà yên tâm nhận lấy.
Niềm vui bất ngờ này có chút ngoài ý muốn, thời điểm Tần Hà di hình hoán ảnh đã cảm thấy kỳ lạ, mục tiêu được xác định - Hoa Tam Đao vậy mà lại không chạy ra khỏi Vương Phủ, ngược lại là lưu lại bên trong Vương Phủ.
Di hình hoán ảnh tới xem thử một chút, quả nhiên là có môn đạo.
Người cũng như tên, ông ta chịu nhiều đao như vậy, vẫn không quên nhớ thương bảo khố Vương Phủ, là một tên đáng giết ngàn đao.
Thú vị.
Sau này lò đốt xác có vị trí, liền mời hắn đi sưởi sưởi lửa, trò truyện nhân sinh một chút.
Tần Hà thích người thú vị, người thú vị mới có nhiều chuyện cũ.
.....
“Đương đương đương”
Nửa đêm canh ba.... Đêm khuya, hàn triều, đóng chặt cửa chính cửa sổ, cẩn thận củi lửa.”
Bến tàu, tiếng chiêng canh gõ vang.
Tiệm may Vương Ký, Vương Lão Thất bị đánh thức, lại khó ngủ tiếp.
Vương Lão Thất đứng thứ bảy trong nhà, 6 người trên đầu đều là tỷ tỷ, chỉ có y là căn độc đinh kéo dài hương hỏa Vương gia.
Nhưng ông trời lại trêu ngươi, lúc tuổi trẻ, sau một lần rơi xuống nước, y đã bị mắc phải căn bệnh hiếm muộn, tất cả danh y mà y tìm đến để thăm khám đều khuyên y nghĩ thoáng.
Quả nhiên, đến nay y đã hơn bốn mươi tuổi rồi mà ngay cả nhất nhi bán nữ cũng không có.
Tội bất hiếu có ba, vô hậu là lớn nhất, Vương Lão Thất cứ nhắm mắt lại là liền cảm thấy có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Nhà họ Vương đã sắp bị tuyệt tự rồi.
“Đương gia, lại không ngủ được?” Bên cạnh Vương Lão Thất, thê tử Vân Thị cũng chậm rãi tỉnh lại.
“Ngồi một hồi liền tốt.” Vương Lão Thất vỗ vỗ tay thê tử, chậm rãi xoay người rời giường.
Trong nhà không có con cái, hai người sống nương tựa lẫn nhau, bệnh của Vương Lão Thất thuộc về bệnh kín, người biết được không nhiều, do vậy cũng khiến cho thê tử Vân Thị phải chịu không ít tủi hờn.
Thắp đèn lên, thê tử Vân Thị đứng dậy choàng áo cho Vương Lão Thất, quan tâm hỏi: “Trời lạnh giá, cẩn thận đông lạnh thân thể.”
“Còn có hương hóa không, ngày mai ta muốn đi miếu Quan Âm bái một chút.” Sau mười năm Vương Lão Thất đi khám chữa với đủ mọi danh y mà vẫn không có tác dụng gì, tiếp đó mười năm sau y liền cầu Thần bái Phật khắp nơi, ở phụ cận kinh kỳ hễ là miếu thờ nào có chút danh tiếng thì y đều đi qua.
Thậm chí ngay cả cái miếu hoang ở phía bắc bến tàu mới đổi thành cung phụng Thanh Ngưu Tiên Nhân kia, y cũng không bỏ lọt, đám lưu dân ăn mày cực kỳ thích chạy đến nơi đó, nghe nói khá linh, là một thần tiên cứu khổ cứu nạn ở huyện Phòng.
“Có, hôm qua vừa mới mua thêm.” Vân Thị nói.
Vương Lão Thất gật đầu, đang định nói chuyện.
“Cốc cốc cốc”
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, không khỏi cảm thấy bắt đầu khẩn trương.
Trên đường cái bên ngoài, khắp nơi đều là lưu dân, trị an cực kỳ loạn.
Vương Lão Thất vội vàng cầm cây gậy gỗ lên, dòm qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, tiếng đập cửa cũng biến mất, chỉ vang lên ba tiếng kia.
“Có thể là đi rồi.” Vân Thị nói khẽ.
Vương Lão Thất đợi trong chốc lát cũng không thấy có thêm động tĩnh gì, gật gật đầu, thở dài một hơi.
Nhưng mà không đợi y thở ra hết hơi thở này, vừa xoay người đã là sắc mặt đại biến.
Vân Thị thấy sắc mặt y khác thường, quay đầu nhìn lại, càng là bị dọa giật mình hô lên một tiếng, vội vàng trốn ra đằng sau Vương Lão Thất.
Chỉ thấy ở đằng sau ngọn đèn trên bàn, chẳng biết từ lúc nào có thêm một bọc tã lót được bao bọc kín kẽ, nó vẫn còn đang động.
Là một đứa bé, đôi mắt đen láy đang tò mò đánh giá y, bên miệng còn sót lại một ít sữa tươi.
Cửa sổ đóng chặt, cũng không biết đứa bé này đến từ đâu.
Đang nghi hoặc, giữa không trung bỗng nhiên có một hàng chữ màu vàng xuất hiện: Nuôi đứa bé này cẩn thận, dòng dõi tự sẽ có.
Lạc khoản, Thanh Ngưu Đại Tiên.
Vương Lão Thất ngẩn người, sau đó, tay liền bắt đầu kích động đến phát run.
Đây là.... Thanh Ngưu Đại Tiên hiển linh!
Còn đưa tới một đứa bé!
“Đương gia?”
Vân Thị cũng nhìn thấy chữ, nhưng nàng chỉ là một nữ tử, cũng không biết chữ.
“Vân Nương, là... là Thanh Ngưu Đại Tiên hiển linh, bảo chúng ta nuôi đứa bé này cẩn thận, tương lai, chúng... chúng ta còn sẽ có thân sinh.” Vương Lão Thất nói chuyện đều lắp bắp.
“Tiên nhân đưa con?” Vân Thị nghe xong, nước mắt lập tức liền rơi xuống, cẩn thận ôm lấy đứa bé trên bàn, vui mừng nói: “Đương gia, đã là Tiên Nhân đưa con, vậy đứa bé này chính là có duyên phận với chúng ta, sau này sẽ là trưởng tử trong nhà, ngươi không được bất công.”
“Vân Nương yên tâm, ta hiểu.”
Vương Lão Thất gật đầu liên tục, nói: “Ngày mai ta phải đi miếu đại tiên để làm lễ tạ thần, đây cũng quá linh a.”