Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 180 - Chương 180 - Công Công Biết Binh

Chương 180 - Công công biết binh
Chương 180 - Công công biết binh

“Gia, ngài đi đâu vậy?”

Lò hỏa táng, đại vương bát đã thành thói quen buổi tối làm việc, ban ngày ngủ, ba bộ thi thể đốt xong nó cũng không cảm thấy buồn ngủ nên vẫn luôn đợi Tần Hà về.

Tần Hà nằm ở trên đệm chăn, lấy quyển sổ nhỏ thần kỳ từ trong ngực áo ra, ghi chú thêm ở đằng sau ước nguyện cầu con của Vương Lão Thất một câu, rồi mới chậm rãi nói: “Quản một chuyện lớn không liên quan.”

“Chuyện không liên quan?”

Đại vương bát hơi hơi nghiêng đầu, không hiểu rõ cho lắm.

“Cũng không tính là chuyện không liên quan a.” Tần Hà lại nói.

Đại vương bát nghe vậy lại càng cảm thấy hồ đồ, nói: “Cha nuôi ta trước đây đã từng khuyên bảo ta, nói là đừng xen vào chuyện không liên quan tới mình, can thiệp quá nhiều cũng không có lợi gì.”

“Cha nuôi ngươi còn dạy ngươi cái này?” Tần Hà nhìn nó một cái.

“Cha nuôi ta sống hơn bốn trăm năm, kinh nghiệm sống rất phong phú đấy.” Đại vương bát tỏ vẻ đắc ý nói.

“Đúng không, kinh nghiệm đúng là phong phú.” Khóe miệng Tần Hà hơi hơi giương lên, dừng một chút, hắn lại hỏi: “Cha nuôi ngươi còn nói cái gì?”

“Cha nuôi nói chúng sinh trong phàm trần đều có thiên mệnh định sẵn, lo chuyện bao đồng chính là can thiệp Thiên Cơ, sẽ nhiễm phải nhân quả.” Đại vương bát cũng không phát hiện ra sự khác thường của Tần Hà, nói tán gẫu.

Tần Hà khẽ nhíu mày, “Nhân quả?”

“Cha nuôi nói là như vậy.” Đại vương bát gật đầu.

“Ngươi có giải thích được nhân quả không?” Tần Hà hỏi.

Đại vương bát lắc đầu, sau đó lại nói vài câu nhưng cũng không có thêm tin tức gì.

Tần Hà lắc đầu, xét cho cùng thì con đường tu hành của hắn vẫn còn cạn.

Nhưng mà hắn cũng không xoắn xuýt, vẫn là câu nói kia, binh đến tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cuối cùng cũng sẽ giải quyết được.

.....

Lúc này, đại doanh Kinh Quân bên ngoài thành Bảo An Châu.

Thái giám giám quân Cao Khải Tiềm đang đãi yến chư quân.

Hoàng Đế hạ chỉ, giám quân Cao Khải Tiềm có công dẫn quân gấp rút tiếp viện Bảo An Châu, chém đầu hơn năm trăm tên Địch Lỗ, gia phong Thái tử thiểu bảo hàm (*), chúng tướng dưới trướng cũng có phong thưởng.

(Note (*): Một chức hiệu danh dự dành cho cận thần, (có thể hoặc chỉ mang danh) chịu trách nhiệm dạy dỗ, bảo vệ hoàng tử trong Đông Cung.)

Đây đương nhiên là một việc đáng ăn mừng, hơn một trăm chư tướng lớn nhỏ của Kinh Doanh tụ yến, khung cảnh cực kỳ náo nhiệt.

“Công công bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngàn dặm.”

“Chúc mừng công công, Thánh tâm chiếu cố!”

“....”

Chúng tướng người nào người nấy đều uống say đến mắt mông lung, liên tiếp nâng chén.

Cao Khải Tiềm cũng là hồng quang đầy mặt, ai đến cũng không cự tuyệt, đã gần như là đứng ngồi không vững.

Nhưng ở giữa sân, lại có một người ngồi thẳng người, mặt lộ vẻ ưu sầu nhìn yến hội bảy nghiêng tám ngã.

Người này là chắt tử của Tào Văn Chiếu, Tào Văn Minh.

Tào Văn Minh là một trong số ít quan văn của Tào Thị tướng môn, được Tào Văn Chiếu phái trú Kinh Doanh để tiện liên lạc qua lại.

Kể từ khi Địch Lỗ xây dựng xong các phòng tuyến phương bắc, quân đội cơ bản đã chia ra làm hai phần.

Phần thứ nhất là biên quân, đóng giữ ở bên cạnh cửu biên, trực tiếp trở thành tuyến đầu trong cuộc chiến tranh với Địch Lỗ cùng Nhung tộc, người lĩnh quân đa số là tướng môn Liêu Đông. Phần thứ hai là Kinh Doanh, thuộc về thân binh của Hoàng đế, đóng giữ ở kinh kỳ, người lĩnh quân đa số là thái giám giám quân.

Hai bên phân chia rõ ràng, vừa đề phòng vừa ganh đua lẫn nhau.

Tào Văn Chiếu đại thắng Địch Lỗ, Cao Khải Tiềm núp ở phía sau xem xét tình huống lập tức ngày đi 800 dặm, hỏa tốc chạy tới tiền tuyến Bảo An Châu, nói thẳng ra, chính là đoạt công.

Chỉ tiếc là gã tới chậm một chút, cho nên chỉ có thể mặt dạn mày dày báo là chém đầu được năm trăm tên.

Nếu là đến sớm hơn một chút, gã hoàn toàn dám báo chém đầu một vạn.

Cho dù là như vậy, công lao giữ vững tuyến phòng ngự lần này vẫn bị phân một nửa cho Cao Khải Tiềm.

Bởi vì gấp rút tiếp viện cũng là một phần công lao, mà đối với đám biên quân từ trước đến nay luôn không nghe lời cho lắm thì trong lòng Hoàng Đế vẫn có sự đề phòng.

Nhưng hiện tại, Tào Văn Minh không quan tâm việc Kinh Doanh chia lấy một nửa phần công lao có hợp lý hay không, điều y quan tâm nhất lúc này chính là, tám vạn binh mã của Kinh Doanh này bây giờ đang ở trong một tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.

Xuất thân từ tướng môn Tào gia, cho dù là quan văn, Tào Văn Minh cũng thuộc rõ tính khí cùng phong cách của các bộ đại tướng Đại Lê như lòng bàn tay.

Mặc dù A Kỳ Ca bị thương gân động cốt, nhưng gã thật sự đã không còn lực phản kích sao?

Mật thám Địch Lỗ trải rộng khắp các ngõ ngách Địch Lỗ, A Kỳ Ca chắc chắn là đã biết việc Kinh Doanh đã đến tiền tuyến.

Mà A Kỳ Ca người này lại nổi danh là tác chiến dũng mãnh, hành động cấp tốc, cứng rắn mặt đối mặt, thiên hạ này e là căn bản tìm không ra đối thủ.

Tuyên Phủ cách nơi này rất gần, chỉ có hơn trăm dặm, kỵ binh đi nửa ngày là đã có thể đến được đây.

Quan trọng là, bộ binh của A Kỳ Ca thương vong nặng nề, nhưng kỵ binh lại gần như vẫn giữ được lực lượng.

Trước khi thúc thúc Tào Văn Chiếu đi truy kích bại quân Địch Lỗ đã căn dặn nhiều lần, muốn Tào Văn Minh nhắc nhở Cao Khải Tiềm, A Kỳ Ca vẫn còn có lưu lực phản kích, nhất thiết phải thắt chặt doanh trại, phòng ngừa Địch Lỗ phản công.

Nhưng Cao Khải Tiềm đến dưới thành Bảo An Châu đã được ba ngày, đóng doanh trại quả thực chính là thùng rỗng kêu to, hoàn toàn chính là lừa gạt người.

Tối nay càng là toàn quân uống say.

Nếu như lúc này có một chi kỳ binh Địch Lỗ tới tấn công?

Lấy sức chiến đấu của Địch Lỗ, không cần quá nhiều, mấy ngàn người là đủ.

Thúc thúc chỉ dẫn theo ba ngàn kỵ binh còn sót lại đi tiền tuyến, căn bản là không thể hoàn toàn nhìn chằm chằm vào Địch Lỗ được.

Kết quả sẽ như thế nào?

Nghĩ tới đây, Tào Văn Minh giật nảy người, rùng mình một cái, vội vàng chắp tay với Cao Khải Tiềm, nói: “Công công, ta xem bữa tiệc này cũng đã tương đối rồi, không bằng, chúng tướng hãy trở về doanh, đề phòng Địch Lỗ tập kích.”

“Địch Lỗ tập kích, sao có thể, ha ha ha” Cao Khải Tiềm hơi sửng sốt rồi bật cười ha ha.

“Ha ha, đúng bậy.”

“Địch Lỗ tử thương gần nửa, lương thảo lại hoàn toàn không có, lấy cái gì tập kích chứ?”

“Bọn chúng đang ở trong thành Tuyên Châu ăn thịt người còn chưa đủ chia, quả thực chính là chuyện cười.”

Chúng tướng nghe thấy vậy, cũng là cười ha ha.

Có tướng lĩnh vỗ bàn một cái, nói: “Chúng ta không đi tiến đánh Tuyên Phủ, A Kỳ Ca đã xem như đốt cao hương, còn dám tới Bảo An Châu, đó là tự tìm cái chết!”

“Không sai, Kinh quân tứ Doanh ta, 5 vạn bộ binh, 3 vạn kỵ binh, mỗi người nhổ một miếng nước bọt cũng có thể khiến A Kỳ Ca chết đuối.” Có tướng lĩnh phụ họa.

Tào Văn Minh nghe mà sắc mặt lập tức biến thành đỏ trắng đan xen, có xúc động muốn lật bàn.

Cao Khải Tiềm cười nói: “Hiền chất ngươi là quan văn, có thể không hiểu nhiều về chiến sự, có câu binh mã chưa động, lương thảo đi trước, lần này A Kỳ Ca nhập quan, chuẩn bị vốn cũng không đủ, mấy ngày trước lại bị thất bại thảm hại, lương thảo càng là bị thiêu hủy phần lớn, đã là ăn bữa hôm lo bữa mai, hiền chất cứ việc yên tâm uống rượu, hôm nay không say không về!”

“Nhưng mà, công công, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a.” Tào Văn Minh kiên trì nói.

“Tào hiền chất không cần lo lắng, công bông biết binh, ngươi cứ việc yên tâm, tới uống rượu!” Một tên tướng lĩnh khác trực tiếp bưng một chén rượu đi tới trước mặt Tào Văn Minh.

Tào Văn Minh bất đắc dĩ, chỉ có thể bưng chén lên ứng phó gã ta trước.

Không biết vì cái gì, y luôn cảm thấy bầu không khí đêm nay có gì đó không đúng, sẽ có chuyện xảy ra.

Con người a, có đôi khi trực giác sẽ chính xác đến kinh người, cái kiểu không cần quá nhiều lý do.

“Ầm ầm....”

Sợ cái gì sẽ gặp cái đó, đúng lúc này, mặt đất dưới chân truyền đến chấn động, vừa mới bắt đầu thì rất nhỏ, gần như là không cảm nhận được, nhưng rất nhanh đã trở nên rõ ràng.

Ngay sau đó, một tên thám mã mặt mũi tràn đầy vẻ kinh hoàng lao vào, kêu lớn: “Địch tập! Địch tập! A Kỳ Ca tự mình dẫn năm ngàn kỵ binh đột kích! Cách đại doanh đã không quá ba dặm!”

Tiếng báo có chút thê lương khiến tiệc rượu trong nháy mắt biến thành lặng ngắt như tờ, chấn động vốn là còn không rõ ràng, cũng lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.

Cao Khải Tiềm chết lặng, ngay sau đó liền gào thét thất thanh: “Mau, phòng ngự! Phòng ngự! Phòng ngự!”

“Hồi doanh, hô tất cả mọi người dậy!”

“Mau lên! Mau lên!”

Chúng tướng thoáng cái đã tỉnh rượu, lăn lê bò trườn leo lên ngựa phóng về phía doanh trại của mình.

Khung cảnh lập tức trở nên hoàn toàn hỗn loạn, vô số bàn rượu bị lật úp, vỡ thành từng mảnh.

Bình Luận (0)
Comment