Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 181 - Chương 181 - Chuyển Biến Bất Ngờ

Chương 181 - Chuyển biến bất ngờ
Chương 181 - Chuyển biến bất ngờ

Ngàn người lấp đầy đồng, vạn người lấp đầy thành.

Nếu là năm ngàn nhân mã, thế xông lên tựa như là sóng thần cuốn đi hết thảy.

Sát khí lạnh thấu xương xen lẫn trong gió rét, khiến cho cả linh hồn cũng phải lạnh rùng mình.

Giờ khắc này, mỗi một tên sĩ tốt Kinh Doanh chứng kiến cuộc càn Địch Lỗ đều bị mất đi chỗ dựa tập thể, trở thành cá thể đơn độc.

Một người, đối mặt với thiên quân vạn mã!

Những ngọn đuốc nhảy múa giống như là những vì sao dày đặc trên bầu trời xa xa, cũng giống như là những tinh mâu đòi mạng.

Mặt đất truyền đến chấn động khiến linh hồn cũng xảy ra cộng hưởng, bầu không khí sợ hãi đang nhanh chóng dâng lên.

Chẳng mấy chốc, nỗi sợ hãi đã vượt qua ngưỡng trật tự.

“Địch Lỗ tới, chạy mau a!!”

“Ác quỷ ăn thịt người đến rồi!”

“Chạy mau!!”

Không biết là ai hét lên đầu tiên.

Kẻ nhát gan? Hay là mật thám có mặt ở khắp mọi nơi?

Bắt đầu từ tiền tuyến, Kinh Doanh giống như là tuyết lở, lúc ban đầu chỉ là một vài quả cầu tuyết nhỏ lăn xuống, tiếp đó, quả cầu tuyết nhỏ kéo theo càng nhiều quả cầu tuyết, lại tiếp đó, chính là tan vỡ thành từng mảnh.

Nỗi sợ hãi đang cấp tốc lan tràn, sự hỗn loạn cũng đang cấp tốc lan tràn ra.

Binh sĩ bị đánh thức từ trong giấc mộng không biết có chuyện gì xảy ra, đầu óc mơ hồ xông loạn.

Địch Lỗ còn chưa vào doanh, cả cái doanh trại lớn như vậy đã lâm vào tình trạng hỗn loạn, binh tìm không thấy tướng, tướng tìm không thấy binh.

Không ai biết bản thân mình nên làm cái gì, những kẻ phượng mao lân giác muốn tổ chức chống cự cũng đã nhanh chóng bị hỗn loạn cuốn theo, mặc cho bọn họ cuồng loạn hô to cũng chẳng có tác dụng.

Rất nhanh, đại quân Địch Lỗ đã vượt qua lộc mã cùng rãnh nông như cái vỏ rỗng, hung hăng đổ vào tiền doanh trại.

“Giết!”

A Kỳ Ca một ngựa đi đầu, độc nhãn tràn ngập sự điên cuồng cùng tàn nhẫn, trên mặt mang theo sát khí cùng lệ khí nồng đậm, trông như là ác quỷ leo ra từ Địa Ngục.

Một đạo khí kình chém ra, hơn mười tên lính tốt cùng một tên đại tướng ở tiền doanh đã trực tiếp trở thành hai khúc.

Bảy ngày!

Ròng rã bảy ngày!

A Kỳ Ca nghẹn khuất đến gần như muốn bạo thể mà chết, bởi vì không có một việc nào là thuận lợi, bất kể y làm cái gì, kết quả cũng là bết bát nhất.

Sĩ tốt dưới trướng tử thương nặng nề, y đơn đấu cùng với Tào Văn Chiếu, vừa bắt đầu trận chiến, cây đại đao đi theo y cả nửa đời vậy mà đột nhiên gãy mất không có bất kỳ dấu hiệu nào; lúc tái chiến thì không biết làm sao lại trượt chân, bị Tào Văn Chiếu bắt lấy cơ hội tập kích háng.

Đến khi trị liệu, một chậu nước nóng bỏng bị đá đổ, dội thẳng vào trứng y dưới đũng quần ướt sũng.

Sau khi băng bó, vết thương lại không thể khôi phục.

Loại đan dược nào Linh Tế Đại Vu cũng đều mang theo, chính là lại quên mang theo Sinh cơ hoàn.

May mắn y là cao thủ ngoại kình, nếu là thực lực yếu hơn một chút, nói không chừng đã chết thẳng cẳng.

Cuối cùng, sau khi Linh Tế Đại Vu hiến tế một trăm tên dũng sĩ Địch tộc, thông linh Vận Mệnh chi Thần, mới biết được y là bị nguyền rủa.

Thời hạn là bảy ngày, phương hướng đến từ ngoại thành Man Kinh.

Vì việc này, Linh Tế Đại Vu còn bị Thiên Cơ phản phệ, phun máu ba lần.

Vừa qua bảy ngày, A Kỳ Ca đã không thể nhịn thêm được nữa, lập tức suất lĩnh năm ngàn tinh kỵ binh, mang theo chút lương thảo cuối cùng, tập kích Kinh Doanh của Tiềm Cao Khải trong đêm.

Nơi này cái gì cũng có, lương thảo, binh khí, áo giáp, còn có đại pháo cùng thuốc nổ.

Đoạt được nơi này, phía dưới Man Kinh chính là nơi cho ngựa uống nước của y.

Rất nhanh, A Kỳ Ca đã chọc thủng tiền doanh, mang theo uy thế đại thắng, thuận thế đổ ập vào doanh trại tiếp theo.

Mã đạp liên doanh!

Một đêm, tám vạn nhân mã Kinh Doanh bị chém hơn ba vạn, trừ bỏ một vạn người bên trong thành Bảo An Châu cùng với mấy ngàn kỵ binh bên ngoài, những người còn lại đều chạy tán loạn.

Cao Khải Tiềm chạy về thành Bảo An Châu trước, sau đó lại bỏ thành trốn về Xương Bình.

Ngày thứ hai, quân thủ thành không chiến tự tan, A Kỳ Ca đoạt được thành trì, sau đó lãnh binh quay đầu đại chiến với Tào Văn Chiếu, Tào Văn Chiếu không địch lại, rút lui về hướng Vĩnh Ninh.

Ngày thứ ba, quân chủ lực của A Kỳ Ca tiến vào chiếm giữ thành Bảo An Châu.

Ngày thứ năm, 5 vạn đại quân của A Kỳ Ca đến dưới thành Xương Bình, vây thành không tấn công, y lại suất ba ngàn tinh kỵ binh khác ngựa không dừng vó, tiến thẳng về kinh thành.

.....

Khủng hoảng và hỗn loạn chưa từng có bao phủ toàn bộ vùng ngoại thành.

Tình hình chiến đấu thay đổi nhanh chóng, chỉ mới qua ba năm ngày, tình thế tốt đẹp trước đây đã đột nhiên chuyển biến bất ngờ.

Xương Bình bị bao vây, kinh kỳ chấn động.

Hoàng Đế liên tục hạ mười ba đạo ý chỉ, triệu binh mã thiên hạ Cần Vương.

Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện gấp rút chiêu Thập đại thần bộ dưới trướng đang thi hành nhiệm vụ ở bên ngoài khẩn cấp hồi kinh.

Vô số đoàn người tị nạn tràn vào trong thành, thương nhân vội vàng vận chuyển hàng hóa, đường phố chật kín đến mức con kiến cũng chui không lọt.

Từng chiếc thuyền chở hàng chứa đầy hàng hóa cùng thương gia nhao nhao xuôi nam tránh nạn, có vài thuyền thậm chí còn trực tiếp đổ hàng hóa không đáng tiền xuống Vận Hà, đổi thành chở người.

Thỉnh thoảng còn có vài chiếc thuyền chở hàng vì chở quá tải mà bị đắm, toàn bộ bến tàu đã loạn thành một nùi.

Người khóc quỷ gào.

Lò hỏa táng không thể tránh khỏi cũng bị ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn bên ngoài.

“Chúng ta ngay cả cửa thành còn không thể tiến vào, chúng ta có thể đi nơi nào?

“Chúng ta chính là một đám thợ thiêu thi, Địch Lỗ sẽ không tới giết chúng ta.”

“Ngươi đánh rắm, Địch Lỗ đều là quỷ ăn thịt người, ta đã từng thấy, đi! Đi nhanh lên!”

“Dù sao ta cũng không đi, đi mấy ngàn dặm đường, không muốn đi nữa, phải chết thì chết ở đây coi như xong.”

Một đám thợ thiêu thi thương thảo cách đối phó, hai ngày trước thi thể đưa đến cũng đã bị cắt đứt, quan sai trực ban cũng đều không thấy bóng dáng, nhưng bọn nọ nói là thương lượng, không bằng nói là tranh cãi.

Một đám người tranh luận qua tranh luận lại, ai cũng không nói phục ai, cuối cùng, bọn họ nhìn về phía Tần Hà, Lão Lương Đầu hỏi: “Tần Hà, ngươi có ý kiến gì, đi hay không đi?”

Tần Hà đang ôm ghế nằm ở cửa ra vào phơi nắng, nghe tiếng liền khoát khoát tay: “Không đi.”

“Ngươi xem, Tần ca cũng nói không đi.” Lưu Tam Cân lập tức nói.

Đám người cãi vã ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có ít người không phục, nhưng cũng không dám trực tiếp phản bác trước mặt.

Đúng lúc này, Từ Trường Thọ tới, vô cùng lo lắng nói: “Mau mau mau, các ngươi nhanh chóng thu thập một chút, chúng ta vào thành.”

Đám thợ thiêu thi nghe xong, vậy mà có thể vào thành? Vậy còn tranh luận cái rắm nha, thế là tất cả vội vàng trở về phòng thiêu thi, thu dọn đồ đạc. Lưu Tam Cân cầm hai khúc thịt khô, Lão Lương Đầu ôm hai vò rượu, những người khác ít nhiều đều cũng có chút “gia sản”.

Không có cách, lò hỏa táng quá yên bình.

Một bộ thi thể mười lăm văn tiền, đốt lấy đốt lấy, ai nấy cũng đều có chút tích góp.

Chỉ có Tần Hà không nhúc nhích.

Từ Trường Thọ sốt ruột, giục: “Tần Hà, ngươi sao vẫn còn bất động a?”

“Bởi vì ta bấm ngón tay tính toán, Địch Lỗ không thể đánh đến nơi này.” Tần Hà giơ một bàn tay lên, làm động tác bấm niệm pháp quyết.

Từ Trường Thọ lập tức nóng nảy, “Tần Hà, lúc này ngươi cũng đừng có mà hồ đồ, ta đã phải nhờ vả rất nhiều bằng hữu mới có thể lấy được một tấm giấy vào thành, hơn nữa chúng ta tốt xấu gì cũng phải dựa vào mặt mũi của người quản cơm, qua thôn này, sẽ không còn có tiệm này a.”

.....

Cùng lúc đó, cổng thành phía bắc.

Cổng thành vốn đã đóng lại lúc này từ từ mở ra.

Tiếng vó ngựa dày đặc vang vọng trong cổng tò vò.

Một chi binh mã cấp tốc phóng ra cổng thành, tiến về phía bắc.

Binh tinh như rồng, ngựa hí như hổ, nhân số chừng hai ngàn người.

Người dẫn đầu mặc thường phục trắng thuần, mười người sau lưng ánh mắt âm trầm, thiên hộ Phi Ngư Vệ khí tức hung hãn theo sát đằng sau.

Đồ văn cá chuồn dưới ánh mặt trời chiếu rọi, sáng ngời

Bình Luận (0)
Comment