Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 182 - Chương 182 - Ngựa Giạng Thẳng Chân

Chương 182 - Ngựa giạng thẳng chân
Chương 182 - Ngựa giạng thẳng chân

Sa Hà.

Là một dòng sông nhỏ vắt ngang giữa kinh thành cùng Xương Bình.

Trời đông giá rét, nước sông đã sớm đóng băng.

Nhưng, vào thời khắc này, nó đã trở thành lằn ranh giới giữa hai quân đang đối đầu.

Cánh bắc, A Kỳ Ca suất lĩnh ba ngàn tinh kỵ binh gió bụi dặm trường, sát ý ngập trời.

Một đường xuôi nam, không phải A Kỳ Ca không gặp phải ngăn cản, nhưng tất cả đều là vừa va chạm đã bại, dễ như trở bàn tay mà xuyên thẳng qua, A Kỳ Ca còn chẳng thèm truy giết.

Nhưng phía nam xuất hiện một đội binh mã có nhân số ít hơn so với đội ngũ của y, lại khiến cho A Kỳ Ca không thể không dừng lại.

Phi Ngư Vệ!

Vệ sở phân bố khắp nơi ở Địch Lỗ, vệ sở biên quân còn giữ lại không vệ sở dân binh.

Còn ở nội địa thì đã sớm mục nát, cơ bản là đã không còn tồn tại, nếu muốn tập hợp lại, thì đó cũng sẽ chẳng khác gì hội nghị của ăn mày.

Nhưng Phi Ngư Vệ không giống vậy, đây là một chi tinh nhuệ từ khi triều Đại Lê lập triều cho đến nay chưa một ngày rảnh rỗi.

Mặc dù chưa từng tôi luyện qua chiến trận, nhưng người nào người nấy cũng đều thành thạo cưỡi ngựa bắn tên, kỷ luật nghiêm minh, đặt ở nơi nào cũng là một chi tinh nhuệ.

Nhưng mà A Kỳ Ca vẫn rất tự tin, y dừng lại quân trận không có trực tiếp xông thẳng qua, cũng đã cho Phi Ngư Vệ đủ sự tôn trọng.

Còn về phần kết quả, A Kỳ Ca cũng không cảm thấy sẽ có cái gì ngoài ý muốn, cùng lắm thì có một chút phiền phức, cũng coi như là một chút phiền phức nhỏ cuối cùng trước khi y đến bên dưới kinh thành.

Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện cũng chỉ là một tên nội kình đỉnh phong, không phải là đối thủ của y.

Dưới trước Thẩm Luyện mặc dù cũng có một đám cao thủ, nhưng ở bên phía của y sao không phải cũng là cao thủ nhiều như mây.

Chuyện này, tính thế nào cũng là thắng dễ dàng!

Mấy ngày trước y đánh chạy Tào Văn Chiếu, hôm nay nếu như có thể chém được cái tên Phi Ngư Vệ Vương này, thì cả cái kinh kỳ sẽ không còn ai dám đối mặt với phong mang của y nữa.

“Thẩm đại nhân, từ khi từ biệt nơi tái ngoại, đã lâu không gặp.” A Kỳ Ca thúc ngựa tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng.

“A Kỳ Ca lớn mật, ngươi tấn công quan mà vào, lại giết con dân Đại Lê ta, tập kích Kinh Doanh ta, nên đáng tội gì?” Thẩm Luyện quát hỏi.

“Tội? Ha ha” A Kỳ Ca mang theo vẻ châm chọc, nói: “Ta giết càng nhiều người, công lao lại càng lớn, sao có thể mang tội chứ?”

“Vậy ngươi không sợ bị trời phạt?” Thẩm Luyện chất vấn.

A Kỳ Ca sầm mặt lại, bảy ngày bị nguyền rủa lần trước đã khiến y cảm thấy vô cùng sỉ nhục, hiện giờ lại nhắc lại khiến lửa giận của y bị khơi gợi lên, y chỉ đao về phía Thẩm Luyện: “Bớt nói nhảm, bây giờ bản Quận Vương cho ngươi một cơ hội, đơn đấu hay là hai quân trực tiếp đối đầu?”

“Thẩm mỗ vừa vặn cũng muốn kiến thức bản lĩnh của Vũ Anh quận Vương.” Thẩm Luyện dứt khoát nói.

“Tốt, có khí phách!”

A Kỳ Ca trừng mắt, nói: “Xem ở sự can đảm của ngươi, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ hậu táng ngươi.”

Tiếng nói vừa dứt, A Kỳ Ca đã phóng ngựa lao ra, xích phượng mã dưới hông cảm nhận được sát khí của A Kỳ Na, tốc độ nhanh như tia chớp.

Thẩm Luyện đặt ngang Tú Xuân Đao, cũng phóng ngựa lao ra.

Hai người hai ngựa cấp tốc tiếp cận, A Kỳ Ca vung đao chặt nghiêng, bạch mang lóe lên, một đạo kình khí liền phóng thẳng về phía Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện sớm đã có dự đoán, cũng chém ngang một đao, lại cũng là một đạo bạch mang nghênh tiếp.

“Bành!”

Hai đạo nội kình va chạm với nhau, ầm ầm triệt tiêu.

Không ngờ... lại là kình khí ngoại phóng.

Năng lượng cực kỳ mạnh mẽ đã trực tiếp hất văng đất đá ở giữa hai người, tạo thành một cái hố to.

“Ngoại kình?”

A Kỳ Ca lộ vẻ ngạc nhiên.

Tiêu chí rõ ràng nhất của một tên cường giả ngoại kình chính là kình khí ngoại phóng.

Nhất phẩm, có thể miễn cưỡng đánh ra kình khí, nhị phẩm, có thể đánh ra nội kình tương đối mạnh mẽ.

Bản thân y là cường giả ngoại kình nhị phẩm, kình khí của Thẩm Luyện yếu hơn một bậc, vậy đúng là nhất phẩm ngoại kình không thể nghi ngờ.

Chênh nhau một bậc, đã từ chênh lệch về chất chuyển thành chênh lệch về lượng, thực lực cũng đã bị rút ngắn đi rất nhiều.

“Đại nhân đột phá ngoại kình?”

A Kỳ Ca ngạc nhiên, bên phía Phi Ngư Vệ thì lại rất vui mừng.

Dưới bao đôi mắt nhìn chăm chú, mọi người đều đã trông thấy rõ ràng, Thẩm Luyện dùng kình khí đón đỡ khí kình của A Kỳ Ca.

Rất nhiều người kích động đến lồng ngực phập phồng, vung tay hô to.

“Ngô Vương kiếm chỉ”

“Ngô tâm sở hướng”

“Chiêu chiêu Phi Ngư”

“Trảm yêu trừ ma!”

Mới đầu chỉ là có một người lớn tiếng hô lên, rất nhanh mọi người đã lớn tiếng hô theo.

Sau ba câu, đã là đồng thanh như một.

Đây là lời thề riêng của Phi Ngư Vệ, lập ra vào đời Phi Ngư Vệ đầu tiên.

Một ngày mặc Phi Ngư phục, cả đời chính là người của Phi Ngư Vệ, đời đời tương truyền.

Phi Ngư Vệ sĩ khí đại chấn!

Tướng là can đảm của binh, Thẩm Luyện vừa ra tay chính là ngoại kình, điều này đã khiến cho mọi người tăng thêm rất nhiều dũng khí.

Quân trận Địch Lỗ ở hậu phương không khỏi trở nên hỗn loạn.

Cái thứ sĩ khí này, từ xưa đến này chính là bên này lên bên kia xuống!

“Phi Ngư Vệ, nghe ta hiệu lệnh!” Quý Thành Lương phóng ngựa tiến lên, tuần hồi một đoạn ở trước quân trận, rút đao chỉ hướng Địch Lỗ: “Giết!!”

“Giết!”

Phi Ngư Vệ đã nóng lòng từ sớm lập tức phóng ngựa mà ra, lao về phía đại quân Địch Lỗ.

“Tấn công!”

“Tấn công!”

Phó tướng trong trận Địch Lỗ biến sắc, vội vàng chỉ huy đại quân chống lại xung kích.

Hai quân thúc chiến mã ra sức tăng tốc, khoảng cách nhanh chóng rút ngắn lại.

Đúng lúc này.

Con ngựa chở phó tướng Địch Lỗ đang dẫn đầu ở phía trước đột nhiên không có dấu hiệu nào, thình lình giạng thẳng chân ngã nhào xuống đất.

Phó tướng bất ngờ không kịp trở tay, trực tiếp bị hất bay ra ngoài.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó, chiến mã của đại quân Địch Lỗ giống như là lúa mạch đổ rạp, ngã xuống tới tấp.

Toàn bộ sĩ tốt Địch Lỗ xung kích ở phía trước đều là bất ngờ trở tay không kịp, bị hất bay rồi nặng nề ngã xuống đất.

Tiếp đó, còn không đợi bọn chúng đứng dậy, chiến mã theo sát đằng sau đã đạp lên trên thân thể trong ánh mắt hoảng sợ của bọn chúng.

Kỵ binh xung kích, vạn mã lao nhanh, gót sắt giẫm đạp, cho dù là cường giả mấy chục năm nội kình, cũng là tuyệt đối không có đường sống.

Ngã ngựa là chết.

Cảnh tượng quỷ dị này đã khiến cho Địch Lỗ khủng hoảng, không có ai biết là tại sao, chỉ cho là ngựa đã trải qua mấy trăm dặm tiến công, mã lực đã đến sức cùng lực tận.

Người ngã xuống ngựa càng nhiều, hơn nữa còn liên tiếp không ngừng.

Rất nhanh, hai quân đã đụng vào nhau, người ngã ngựa đổ.

Loan đao cùng Tú Xuân Đao phong mang sắc bén, sóng máu tung bay.

“Giết!”

Một tên Ngưu lục Chương kinh Địch Lỗ lớn tiếng la lên sau khi chém một đao khiến một tên Phi Ngư Vệ cả người lẫn ngựa đứt thành hai khúc.

Ngay sau đó, con ngựa tên kia đang ngồi đã giạng thẳng chân, trực tiếp khiến tên kia ngã bổ nhào.

Vạn mã xen nhau mà qua, đợi đến khi có thể lại trông thấy tên kia, thì đã chỉ còn lại một bãi máu thịt lẫn lộn.

“Vu hồi, vu hồi!”

Một tên Giáp lạt Chương kinh sau khi xuyên qua quân trận Phi Ngư Vệ, vội vàng chỉ huy đại quân di chuyển đánh vòng.

Ngay sau đó, ngựa mà y đang ngồi cũng bị giạng thẳng chân, hất văng y ra ngoài.

Vạn mã tránh không kịp.... Đợi đến khi đám kỵ binh rời đi, tên Giáp lạt Chương Kình này cũng đã biến thành một bãi máu thịt lẫn lộn.

Kỵ binh va chạm, sau một trận hỗn loạn đã thay đổi vị trí.

Phi Ngư Vệ thông truyền tướng lệnh, hét lớn một tiếng lập tức điều chỉnh đội hình, chuẩn bị tiếp tục tiến công.

Mà bên phía Địch Lỗ, đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều đang đợi tướng lệnh chỉ huy, nhưng mà tướng lệnh lại trì trệ không tới.

Không bao lâu sau, có Địch Lỗ hoảng sợ phát hiện, phía bên mình không có một tên Chương kinh, Tá lĩnh nào ở đây, căn bản là không có ai chỉ huy.

Bình Luận (0)
Comment