Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 183 - Chương 183 - Một Chữ Mã

Chương 183 - Một chữ mã
Chương 183 - Một chữ mã

Phía đối diện, Phi Ngư Vệ nhanh chóng tập hợp lại, một lần nữa khởi phát tấn công.

Thiên quân vạn mã lao nhanh, khí thế thẳng tiến.

“Xông lên, mau xông lên!”

“Man tử giết tới!”

“....”

Có lão binh Ba Nha Lạt Địch Lỗ lớn tiếng hô hoán, tất cả đồng loạt hưởng ứng, đại quân Địch Lỗ cũng lần nữa phát khởi xung kích.

Nhưng mà Ba Nha Lạt đến cùng cũng không phải là tướng, mệnh lệnh không nhận được thông truyền, trận hình Địch Lỗ rõ ràng tán loạn hơn vừa nãy rất nhiều, tụ thành từ nhóm, từng nhóm, không thể trở thành một chỉnh thể.

Nhưng đồng thời, cũng không thể không thán phục, đại quân Địch Lỗ dưới tình huống không có tướng lĩnh, dựa vào một đám lão binh hô hào, vậy mà cũng có thể phát động đợt chống xung kích lần thứ hai.

“Không được, không được, đã điểm đến mỏi cả tay rồi.” Trên một cây đại thụ cách chiến trường không xa, Tần Hà lắc lắc cổ tay, vẻ mặt khó chịu.

Cái thứ thuật Tật phong này, cần nhắm trúng mục tiêu rồi phóng ra, mặc dù là hắn quan sát toàn bộ chiến trường, nhưng để điểm đúng một cái chân ngựa ở trong chiến trận vạn mã lao nhanh, cũng không phải việc dễ dàng.

Phải nhanh, phải chuẩn!

Xuất thủ điểm ra cũng cần phải độc!

Một cái hai cái ba cái thì không thành vấn đề, số lượng nhiều liền mệt mỏi.

Huống hồ, Tần Hà còn phải phân biệt ra đâu là mục tiêu “đáng giá”.

Còn không thể điểm sai, ngộ nhỡ điểm nhầm thì tội lỗi lớn, một mạng người.

Cũng may, thuật Tật phong kéo trứng, hoàn toàn vẫn dùng tốt như trước đây.

Chiến mã đang phi nhanh vốn đã ở trạng thái cân bằng rất mong manh, trong bốn chân chỉ cần có một cái mất phối hợp, lập tức sẽ là người ngã ngựa đổ.

Tần Hà chỉ cần điểm trúng thì không có ngựa không ngã.

Nhưng Tần Hà cũng không thể không thừa nhận, Địch Lỗ quả thực có vốn để kiêu ngạo, khó trách có thể quét sạch thiên hạ.

Hắn run một trận, ít nhất đã giật ngã chừng hơn trăm người.

Kết quả, quét mắt một vòng qua đám thi thể ở giữa hai quân, một nửa đối chiến với một nửa, Phi Ngư Vệ cũng không hề lộ ra ưu thế.

Địch Lỗ là quân đoàn đường đường chính chính, khác nghề như cách núi, chênh lệch giữa hai bên không hề nhỏ.

Rất nhanh, đại quân Địch Lỗ lại tăng tốc độ xông lên lần nữa.

Tần Hà thở dài một hơi, tiếp tục run tay.

Chân trước thuật Tật phong.

Chân sau thuật Tật phong.

Tiền trận đại quân Địch Lỗ lại là một hồi người ngã ngựa đổ,

Lần này đến lượt đám lão binh Ba Nha Lạt xung phong dẫn đầu kia.

Hai quân đụng vào lần nữa, lại một lần nữa chiến đấu trực diện.

Tần Hà bèn chuyển hướng sang chiến trường của Thẩm Luyện cùng A Kỳ Ca.

Hai người đã bỏ ngựa, đang một đối một đơn đấu trên mặt sông đóng băng.

Thẩm Luyện rõ ràng rơi xuống hạ phong, bị A Kỳ Ca đánh áp chế.

A Kỳ Ca thành danh nhiều năm, đã sớm là cao thủ ngoại kình nổi danh tái ngoại, bất kể là thực lực cứng hay là sử dụng kỹ xảo chiến đấu cùng với kinh nghiệm, y đều không thua Thẩm Luyện.

Nhưng Thẩm Luyện cũng không phải ăn chay, thân pháp, bộ pháp tinh diệu vô song.

Đằng chuyển na di, mỗi một động tác đều là vừa đúng, sau khi mạo hiểm tránh đi sát chiêu của A Kỳ Na, thường có thể thi triển ra một phản kích rất tinh diệu, buộc A Kỳ Na không thể không tránh né.

Chỉ là, phản kích như vậy cũng không thể kéo dài.

A Kỳ Ca vừa đứng vững chân là đã có thể lại đánh áp chế.

Chênh lệch thực lực cứng, không có cách nào hoàn toàn dựa vào kỹ xảo để bù đắp được, đặc biệt là đối với kiêu tướng như A Kỳ Ca.

“Thẩm Luyện, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”

A Kỳ Ca lửa giận bừng bừng, y tuy rằng không hoàn toàn rõ ràng tình cảnh hai quân chiến đấu, nhưng cũng hiểu được bên y không chiếm được ưu thế.

Nhưng điều này không quan trọng, sau khi Thẩm Luyện gắng gượng một thời gian ngắn, rõ ràng là đã bắt đầu trở nên suy yếu. Xử lý được Thẩm Luyện là Phi Ngư Vệ cũng liền sập, không đáng để lo, chiến trường chân chính là ở phía bên y.

“Sưu!”

Loan đao chém ngang một cái, lập tức kéo theo khí kình quét ngang mà ra.

Thẩm Luyện không có cách nào tránh né, đành phải lắc mạnh một cái, dùng kình khí nghênh tiếp, nhưng mà địch mạnh ta yếu, khí kình cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn, dư ba trực tiếp đánh lên Tú Xuân Đao, suýt nữa đã khiến thanh đao trong tay Thẩm Luyện tuột khỏi tay.

Còn chưa kịp làm ra điều chỉnh, loan đao của A Kỳ Ca đã quay ngược lại, mạnh mẽ chém tới.

Thẩm Luyện không còn dám chọi cứng, nhảy lên một cái né tránh, người lộn một vòng trên mặt băng, tóc trên trán dính tuyết, trông ít nhiều có chút chật vật.

Những chuyện này nói thì chậm, nhưng thực tế lại hoàn thành trong chớp mắt.

A Kỳ Ca tấn công mạnh mẽ, Thẩm Luyện liên tiếp phòng thủ, lượn lờ ở trên ranh giới chiến bại.

Tần Hà xem xét, nha, mạnh như vậy?

Thưởng! Sủng ái đến từ người đàn ông nhanh nhất trên thế giới --- Chân sau thuật Tật phong.

A Kỳ Ca chỉ cảm thấy một cái chân của mình đột nhiên trở nên rất nhanh, nhưng cái chân còn lại lại không thể đuổi kịp.

“Bốp bốp”

Mặt băng vốn đã trơn nhẵn, A Kỳ ca trực tiếp tạo ra một chữ mã (马) tiêu chuẩn.

Đáy quần cực kỳ vững vàng đập thẳng lên mặt băng cứng rắn bang bang, trượt thẳng về phía Thẩm Luyện.

“Hừ!”

A Kỳ Ca lập tức kêu rên, đau sốc hông.

Chỗ kia, vừa mới trị liệu khôi phục được một chút như vậy.

Lại tới!

Thẩm Luyện bị A Kỳ Ca làm cho giật mình sửng sốt, bởi vì thực sự không rõ.

A Kỳ Ca đột nhiên trượt một chữ mã về phía mình, đây là sao vậy?

Hạ lưu?

Khoảnh khắc Thẩm Luyện ngây người cũng đã bỏ lỡ chiến cơ.

A Kỳ Ca thình lình đứng dậy, bước nhanh tiến mạnh lại là một đao.

Nhưng cái bước nhanh này, nếu như lại nhanh hơn mà nói....

“Két!”

A Kỳ Ca lại thêm một chữ mã.

Đáy quần lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với nền băng.

“Ách a!”

Lần này A Kỳ Ca cũng nhịn không được, đau đớn kêu lên.

Mà lần này, Thẩm Luyện cũng đã kịp phản ứng.

Rõ ràng là kẻ tồn tại không rõ kia, lại xuất hiện, y đã từng được chứng kiến ở thôn Trống Đồng.

Thẩm Luyện không nói hai lời, quay đầu chính là chém một đao về phía A Kỳ Ca.

A Kỳ Ca kinh hãi, đành phải ngang đao cản lại.

Tú Xuân Đao mang theo nội kình bổ thẳng xuống, thế đại lực trầm, háng A Kỳ Ca vừa mới nâng lên, đã lại bị đập xuống.

“Ách a!”

Lại lần nữa kêu thảm.

Đau đớn kịch liệt khiến y bắn người lên theo bản năng.

Nhưng Thẩm Luyện vẫn được nước lấn tới.

Tú Xuân Đao bổ một đao lại xuống một đao, không có ý định để A Kỳ Ca đứng dậy.

A Kỳ Ca đón đỡ một lần lại một lần, hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Đáy quần vừa mới nâng lên liền đập xuống, nâng lên, lại đập xuống, tiếp tục nâng lên, lại tiếp tục đập xuống,.... vòng đi vòng lại.

Khá lắm, tình cảnh này, hoàn toàn chính là dáng vẻ muốn đập xuyên tầng băng dày hai thước a.

A Kỳ Ca đau đến suýt chút nữa đã ngất đi, chỗ kia đau đến tận óc.

“Liều mạng!!”

A Kỳ Ca nổi giận, không nhổm người lên nữa.

Hung hăng đập xuống, kình khí ngoại phóng, mạnh mẽ chém về phía Thẩm Luyện.

Mặt băng dưới đáy quần y nhanh chóng nứt ra.

Hoàn toàn chính là đang liều mạng, từ bỏ phòng ngự.

Nếu như Thẩm Luyện không thu tay lại, chỉ kình khí đã đủ chém Thẩm Luyện thành hai đoạn, mà đầu của A Kỳ Ca cũng sẽ bị Tú Xuân Đao chém thành hai nửa.

Xu cát tị hung là bản năng, Thẩm Luyện theo bản năng thu đao phòng ngự.

A Kỳ Ca lúc này mới có thể đứng dậy.

Song phương tạm dừng một chút, lúc này hiệp hai trận chiến đấu giữa hai đại quân của song phương cũng đã kết thúc, Phi Ngư Vệ cuối cùng cũng chiếm thượng phong.

Ba ngàn tinh kỵ Địch Lỗ chỉ còn dư lại không tới hai ngàn, Phi Ngư Vệ đại khái là chừng một ngàn.

Nguyên bản là Địch Lỗ đông nhân số hơn một chút, lúc này đã gần như là bằng nhau.

Song phương liếc nhìn nhau, tất nhiên là một bên vui mừng, một bên ưu sầu.

Sắc mặt A Kỳ Ca cực kỳ khó coi, chân của y không hiểu sao đột nhiên có vấn đề gì đó, mà tinh nhuệ dưới trướng y thế mà lại đánh không được một đám binh lâm thời ghép lại của Phi Ngư Vệ, cũng lộ ra vấn đề.

Dự cảm không hay lại lần nữa quanh quẩn trong lòng A Kỳ Ca, cơn đau nhức kịch liệt dưới đũng quần càng là lôi xé thần kinh của y, khiến y sinh ra ý định rút lui.

Cổ quái!

Chắc chắn là có gì đó cổ quái!

Giống như bảy ngày trước đó, chỉ là không có tà môn như vậy mà thôi.

“Huýt!”

A Kỳ Ca huýt gió, vung mạnh loan đao, kình khí chém về phía Thẩm Luyện, bức lui hắn ta.

Xích phượng mã nghe được tiếng huýt gió liền lập tức lao đến, A Kỳ Ca lật người lên ngựa, phi nhanh đi xa, thét lớn: “Rút lui! Rút lui!”

Nhưng kỳ lạ là Thẩm Luyện cũng không đuổi theo truy kích, mà dõi mắt nhìn theo A Kỳ Ca rời đi.

Chẳng mấy chốc, đại quân Địch Lỗ đang tập kết đã nhanh chóng quay ngựa, chạy theo A Kỳ Ca quay người rời đi, biến mất ở phía chân trời.

Đám người Phi Ngư Vệ lớn tiếng reo hò, nhưng sắc mặt Thẩm Luyện lại bỗng nhiên tái đi, há mồm “oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

Tần Hà thấy vậy, yên lặng lắc đầu.

Dùng dược vật cưỡng ép để nội kình ly thể, nhờ đó tăng cường thực lực, hoàn toàn chính là uống rượu độc giải khát, bất cần một thân nội kình tố pháp.

Thời điểm bộc phát thì sảng khoái nhất thời, sau khi bộc phát, người cũng liền phế đi.

Bình Luận (0)
Comment