Lướt qua đám Phi Ngư Vệ cùng với Thẩm Luyện không đề cập đến.
Tần Hà ung dung nhàn nhã trượt từ trên cây xuống, vừa vặn rơi ngay trên lưng con bê.
Hô giá!
Bốn vó bê như thổi gió, đuổi theo bụi đất đại quân Địch Lỗ để lại, phóng nhanh lao tới.
Bốn chân thuật Tật phong!
Người bò hợp nhất!
Trên thế giới chưa từng thấy có con bò nào nhanh như vậy.
Sau thời gian khoảng một chén trà, Tần Hà đã đuổi kịp A Kỳ Ca ở phía sau đại quân.
Khuôn mặt đôm đốp kêu vang, bách biến thần y hất lên.
Ài, Nhĩ Mã Hồn sống lại.
Chạy đến trước mặt A Kỳ Ca nhếch miệng nở nụ cười: “A Kỳ Ca, chào buổi tối!”
“Ngươi là ai?”
A Kỳ Ca ban đầu vốn cũng không chú ý tới Tần Hà, vừa nghiêng đầu lại phát hiện, thứ mà đối phương cưỡi không phải là ngựa, mà là bò, trên đầu bò còn có một con vương bát đang nằm sấp, tức thì cả kinh.
“Ta, Nhĩ Mã Hồn nha, ngươi không nhận ra ta?” Tần Hà trả lời.
“Nhĩ Mã Hồn?”
Sắc mặt A Kỳ Ca trở nên dữ tợn, không chút do dự lập tức vung đao chém về phía Tần Hà, gầm lên: “Yêu nghiệt phương nào, dám giả mạo đại tướng Địch Lỗ ta.”
“A?”
Tần Hà nheo mắt.
Không ngờ tên này đa nghi nặng như vậy?
Ài, thôi vậy.
Tần Hà vỗ một chưởng ra ngoài đón lấy đao mang, lập tức, một cái chưởng ấn lớn như một cái chậu rửa mặt đã đập về phía A Kỳ Ca.
Con ngươi A Kỳ Ca co rụt lại thành lỗ kim.
Cao thủ ngoại kình tứ phẩm!
Dưới sự kinh hoảng, A Kỳ Ca vỗ mạnh lưng ngựa một cái nhảy ra.
Quang mang chưởng ấn ngưng thực đến gần như đã trở thành thực chất, trực tiếp làm cho đao mang của A Kỳ Ca chôn vùi, chưởng ấn chỉ là hơi hơi lóe lên đã sượt ngang qua da đầu y, đánh một tảng đá lớn ven đường vỡ thành bột phấn.
A Kỳ Ca rơi xuống đất, lộn một cái đứng dậy, trong lòng sấm chớp rền vang.
Khi rút lui y cũng không đi dẫn đầu, mà là đệm ở phía sau.
Lớn nhỏ Chương kinh, Tá lĩnh Địch Lỗ, thậm chí là cả lão binh Ba Nha Lạt, toàn bộ đều chết dưới vó ngựa, những người này bình thường vẫn hay vây quanh A Kỳ Ca.
Toàn bộ đều đã chết, đường đường A Kỳ Ca rớt ngựa, vậy mà lúc này lại không có ai để ý đến, đại quân tuyệt trần đi xa.
Lần này, sắc mặt A Kỳ Ca càng trở nên khó coi, thậm chí còn có chút tái nhợt.
Con bê đi một vòng rồi lại quay trở lại.
“Ngươi là ai?” A Kỳ Ca nghi hoặc không thôi.
Tần Hà đã sớm miễn dịch với câu hỏi này, dù sao thì trước khi lâm chung, người bị mình đập chết đều thích hỏi câu này, trực tiếp đem câu hỏi ném ngược lại: “Ngươi muốn chết thể diện như thế nào?”
“Ngươi là người dưới trướng kẻ đã hạ nguyền rủa ta?”
A Kỳ Ca lập tức nhận ra, trước khi xuất phát, Linh Tế Đại Vu đã nhắc nhở y, kẻ có thể cách xa cả ngàn dặm thi triển thuật với y, tất nhiên là cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận.
Nhưng A Kỳ Ca khi đó đã nhẫn nhịn cả bảy ngày đến mức thiếu chút nữa bạo nổ, làm sao còn bận tâm được nhiều như vậy.
Y chỉ muốn vọt thẳng đến dưới kinh thành, bắt được tiểu nhân vô sỉ thi triển chú thuật kia, mổ bụng gã, móc ruột gã, tiếp đó thắt chặt cổ gã treo lên.
Cuối cùng đá bể hai trứng của gã nhét vào trong miệng gã, mới có thể giải được mối hận trong lòng.
Nhưng y vạn vạn không ngờ rằng.
Đối phương không chỉ có chú thuật cao minh, còn là một cao thủ ngoại kình tứ phẩm!
Ngoại kình tứ phẩm là khái niệm gì?
Cơ sở kình lực ít nhất cũng phải là hai trăm năm.
Không có thiên tư đáng sợ, không có tài nguyên hùng mạnh, tuyệt đối không thể đạt đến.
Nghĩ tới đây, A Kỳ Ca xoay người bỏ chạy.
Y đã từng giao thủ với cao thủ ngoại kình, không đến ba chiêu đã thua hoàn toàn.
Ngoại kình ba phẩm trước là một bậc; bốn, năm, sáu là một bậc; bảy, tám, chín lại là một bậc, cứ mỗi ba phẩm là một bậc thềm nhỏ.
Tam phẩm đối chiến với tứ phẩm còn khó khăn, huống chi y mới là nhị phẩm, tam phẩm nội kình có thể đánh ra chưởng ấn, đao kình, quyền ấn các loại khá là rõ ràng.
Mà nội kình tứ phẩm đánh ra, sẽ phóng đại hơn rất nhiều.
Tứ phẩm trước mắt này, rõ ràng là mạnh hơn một đoạn so với tứ phẩm bình thường.
Nói tóm lại là: Không có chút hy vọng chiến thắng nào.
A Kỳ Ca toàn lực chạy trốn, nhưng kỳ lạ là, người kia vậy mà lại chẳng hề đuổi theo.
Quay đầu lại lần thứ nhất, quay đầu lại lần thứ hai, vẫn là không có đuổi theo.
Ngay vào lúc A Kỳ Ca muốn khẽ thở phào một hơi.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có tiếng xé gió, có thứ gì đó đột nhiên đập về phía y.
Y hoảng sợ, không kịp suy nghĩ gì nhiều liền lăn khỏi chỗ.
Nhưng mà một màn kinh khủng xảy ra, vật kia lại như là bóng với hình, trực tiếp đập về phía y.
Tất cả những chuyện này nói thì chậm, nhưng trên thực tế chỉ là chuyện trong nháy mắt.
A Kỳ Ca giật mình hoảng sợ, vội vàng điều khiển nội kình chống đỡ.
Nhưng mà...
“Bành” một tiếng vang trầm, sự chống đỡ dựa vào kình khí của A Kỳ Ca gần như là chẳng có tác dụng gì, đầu y bị một thứ cực kỳ cứng rắn đập vào, thân thể lung lay mấy cái, ngã xuống đất không còn hơi thở.
Một giây hấp hối cuối cùng, y thấy rõ được thứ công kích mình, một con vương bát đen, mai giáp được kình khí bao phủ, khí tức ba động cực kỳ kinh người.
“Gia, hắn chết rồi.” Cái cổ thật dài của đại vương bát rụt trở lại, nhìn về phía sau ngạc nhiên hô lên.
Tần Hà tiến đến gần, gật đầu nói: “Không tồi, còn biết quẹo cua.”
“Gia, bình thường lúc ngài không ở, ta thế nhưng là đã tự luyện tập.” Đại vương bát tranh công nói.
Lần xa nhà lần này, Tần Hà vốn là không định dẫn nó theo, nhưng đại vương bát muốn đi, thế nên là cũng mang theo nó tới.
Không nói hai lời, Tần Hà mở túi vải vàng ra, bỏ thi thể của A Kỳ Ca vào, lại treo lên bên hông.
Kết thúc công việc!
A Kỳ Ca không thể đi bến tàu.
Đời này cũng không thể.
Một đời thiên kiêu, cứ như vậy kết thúc.
....
“Mở cửa!”
“Mở cửa! Mở cửa!”
Cồng bắc kinh thành, vạn mã lao nhanh, vô số bó đuốc cũng nhảy nhót ở trong màn đêm.
Binh sĩ thủ thành bị dọa, vội vàng gõ vang đồng la báo hiệu, hô to thảm thiết: “Địch Lỗ lâm thành, Địch Lỗ lâm thành!”
Trên đầu thành lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhưng mà những cây đuốc kia lại không hề dừng lại, vẫn cấp tốc tiến gần đến phía dưới tường thành.
Có tiếng người cao giọng thét lên: “Phi Ngư Vệ chiến thắng hồi thành, mở cửa thành, mở cửa thành!”
Trên thành, một tên bả tổng với vẻ mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ, vươn cổ ra xem xét, phát hiện quả nhiên là Phi Ngư Vệ, y còn nhận ra được nhiều gương mặt trong số đó.
Sự tương phản quá lớn khiến cho y gần như không dám tin tưởng.
Phi Ngư Vệ vậy mà lại có thể chiến thắng?
“Thường Uy, ngươi cái đồ biết độc tử này, còn nhìn cái gì vậy, còn nhìn nữa có tin lão tử móc mắt ngươi ra luôn không!!” Người mắng là Thường Ôn, hiện tại không chỉ y, cả đám người dưới thành đều đã đỏ cả mắt.
Thẩm Luyện ngã xuống, toàn bộ đại quân Phi Ngư Vệ như rắn mất đầu, vô cùng lo lắng, vội vàng đưa Thẩm Luyện hồi kinh trị thương.
Hiện tại, Thẩm Luyện đang nằm trên xe ngựa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Bả tổng giật mình nảy cả người, vội vàng xuống thành kêu thủ hạ mở cửa thành ra.
Dựa theo quy định, ban đêm mở cửa thành đó là sẽ bị trảm lập quyết.
Nhưng lúc này y đã không bận tâm được quy định gì nữa, nếu còn không mở, cái đám sát tài Phi Ngư Vệ này có thể sẽ xông lên, đầu y sẽ phải dọn nhà trước.
Cửa thành mở ra, Phi Ngư Vệ phóng ngựa vào thành.
Lúc này, bả tổng cũng đã trông thấy rõ ràng, người nằm xuống đúng là Thẩm Luyện, xung quanh có sáu, bảy thần bộ bảo hộ.
Vừa vào thành, Phi Ngư Vệ liền chia ra hàng chục ngả.
Có phóng tới các nơi trong thành, có thẳng tới Hoàng cung.
Người phóng ở trong thành thì cẩn thận phân rõ địa điểm, sau đó trực tiếp phá cửa mà vào, từng vị đại phu nổi danh ở kinh thành bị kéo thẳng từ trong nhà hoặc trong y quán ra, cũng mang cả hòm thuốc cùng dẫn đi.
Chúng đại phu lập tức bị dọa đến ba hồn thì bay mất hai hồn rưỡi, cho đến khi tới nha thự Phi Ngư Vệ gặp được rất nhiều đồng hành oan gia, mới hiểu được, thì ra Phi Ngư Vệ tìm mình tới là để xem bệnh.
Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện không rõ nguyên nhân bị trọng thương, hôn mê.
Khẩn cấp như lửa đốt, cả đám đã nhanh chóng bị Quý Thành Lương đưa tới trước giường bệnh Thẩm Luyện.
Chúng đại phu nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch như giấy cùng với lồng ngực gần như đã không còn phập phồng của Thẩm Luyện, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Xong đời rồi!