Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 185 - Chương 185 - Danh Y Kinh Thành

Chương 185 - Danh y kinh thành
Chương 185 - Danh y kinh thành

Cả đám đều là lão đại phu.

Có thể đạt được địa vị danh y ở một mẫu ba phần đất kinh thành này, ai cũng không phải tầm thường.

Rất nhiều người có tổ tiên là ngự y, hoặc thậm chí chính là ngự y lâu năm xuất cung.

Có thể nói, đây là nhóm người có y thuật hàng đầu Đại Lê.

Vọng, văn, vấn, thiết.

Ba cái sau chưa cần xem, chỉ cần xem vọng đầu tiên là đã biết được tám chín phần mười.

Đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không dám tiến lên.

Nếu như chạm vào một cái, xác định người chắc chắn sẽ ngỏm rồi, ngươi phải nói thế nào đây?

Nói là không cứu nổi?

Ngươi xem đao Phi Ngư Vệ có đồng ý hay không.

Đám sát tài này, chém người chưa từng nháy mắt.

“Các ngươi ngây người làm cái gì, mau chóng xem bệnh, hôm nay đại nhân nhà ta nếu có chuyện gì không hay xảy ra, ta liền băm vụn các ngươi cho chó ăn!”

Đúng như dự đoán, một tên đại quan Phi Ngư Vệ giận dữ thét lên.

Một đám đại phu nghe vậy, lập tức cả người bắt đầu run rẩy.

Quả nhiên, bị Phi Ngư Vệ bắt đi thì nhất định là không có chuyện gì tốt, bất kể là phạm tội bị bắt hay là bọn chúng cần ngươi giúp đỡ.

Mười hai mười ba người, cộng lại cũng đã sắp đến tám trăm tuổi, người nào có thể chịu được sự dọa dẫm như vậy chứ.

Một người trực tiếp ngã xuống đất, đã bị dọa đến ngất đi.

Hai người ngồi sụp xuống đất, ba người són tiểu trong quần.

Tóm lại, phế đi hơn một phần ba.

“Quý Thành Lương, ngươi có bệnh đúng không?” Thiết Giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh trừng Quý Thành Lương một cái, nói: “Ngươi dọa bọn họ thì có ích gì?”

Vũ Văn Tĩnh đi đến Linh Sơn Vệ xử lý sự kiện quỷ thuyền, chuyện có hơi khó giải quyết, vừa mới có chút manh mối thì Địch Lỗ đã nhập quan, Thẩm Luyện liên tiếp hạ ba đạo thủ lệnh chiêu y khẩn cấp hồi kinh, y mới vội vã chạy về.

Sắc mặt Quý Thành Lương tái xanh, cũng không phản bác.

Sắc mặt chúng đại phu lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, thầm nghĩ cuối cùng cũng gặp được một người nói giảng đạo lý.

Nhưng mà không đợi bọn họ thả lỏng thở ra, đã nghe thấy Vũ Văn Tĩnh nói tiếp: “Các ngươi đừng nghe hắn, chúng ta cùng lắm là cho các ngươi chôn cùng đại nhân, sẽ không băm cho chó ăn, cứ việc yên tâm.”

Chúng đại phu: “....”

Đây chính là Phi Ngư Vệ, chôn cùng đã là sự dịu dàng nhất.

Sống không bằng chết, cực hình thảm liệt mới là bình thường.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, ngươi, bước lên xem chuẩn bệnh cho ta.” Quý Thành Lương thấy cả đám lề mà lề mề, tức giận chỉ vào một vị đại phu đầu đội khăn tứ phương bình, nói.

Vị đại phu này họ Kiều, tổ tiên là ngự y, tên là Kiều Đạo Tam.

Kiều Đạo Tam là ai?

Tiền văn đã từng xuất hiện qua, chính là cái vị ăn hoa hồng của tiểu hồng lâu, để cho Từ Trường Thọ đi tiểu hồng lâu tháo lửa kia.

Nên nói vẫn phải nói.

Ăn hoa hồng thuộc về y đức không tốt, nhưng y thuật của Kiều đại phu chính là không còn gì để nói.

Là số một số hai trong đám người kia.

Kiều Đạo Tam bỗng chốc bị dồn đến chân tường, không đi lên không được.

Trong lòng chỉ có thể thầm cầu nguyện, Thẩm Luyện đại nhân có thể có kỳ tích, nếu không hôm nay trên dưới một trăm cân thịt này, liền xem như bàn giao.

Ông ta tiến lên trước, run rẩy đặt tay lên cổ tay của Thẩm Luyện.

Ngay nhịp đầu tiên, trái tim Kiều Đạo Tam đã rơi xuống đáy cốc.

Gân mạch đứt gãy, khí huyết chảy ngược, đáng sợ nhất chính là có một cỗ kình khí cực kỳ mạnh mẽ đang di chuyển tán loạn trong khắp cơ thể Thẩm Luyện, từng đợt từng đợt phá hủy tia sinh cơ cuối cùng của y.

Mạch đập gần như bằng không, mà hô hấp đã là hoàn toàn không có.

Ông trời ơi.

Đây đã không phải là người, đây chính là một bộ thi thể a, chỉ thiếu việc đem chôn.

Kiểu đại phu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi, liền bịch một tiếng ngã xuống đất, ngất đi.

Quý Thành Lương thấy vậy, mắt trợn đến mức sắt rớt luôn con ngươi ra ngoài.

Nguyên do là gì thì ai cũng biết, chỉ là không có người nào muốn thừa nhận điều đó mà thôi.

“Ngươi, đi lên!”

Lần này không cần Quý Thành Lương gọi, Vũ Văn Tĩnh đã đứng ra, chỉ vào một đại phu khác nói.

Đại phu này họ Văn, là lão ngự y trong cung, bởi vì chán ghét việc ngươi lừa ta gạt trong cung, nên thối lui ra khỏi cung đình.

Văn đại phu run lẩy bẩy tiến lên phía trước, bắt mạch.

Tay đặt lên không đến thời gian hai nhịp thở, mắt đã trợn trắng, cũng hôn mê bất tỉnh.

Quý Thành Lương rút cả đao ra, nghiến răng chỉ vào người tiếp theo: “ Ngươi, lên!”

Người tiếp theo, kế tục.

Bắt mạch, ngất đi!

Người tiếp đó nữa.

Bắt mạch, cũng ngất đi.

Khá lắm, một tới hai đi, chỉ một thời gian ngắn ngủi.

Thẩm Luyện sống chết không rõ, nhưng cái đám đại phu này đã nằm thành một đống trước tiên.

Một đám thần bộ lập tức bộc phát.

Ưng Trảo Thần Bộ tức sùi bọt mép, quát: “Tới đây, đem cái đám lão tạp mao vô dụng này băm hết cho lão tử, ngay lập tức!”

Hạ lệnh một tiếng, không người khuyên can.

Đám sai Phi Ngư Vệ lập tức lĩnh mệnh, choang choang lang lang mười mấy thanh Tú Xuân Đao bị rút ra khỏi vỏ, chuẩn bị chém người.

“A!!”

“Đừng!”

“Hạ đao lưu người a!”

“Cứu mạng a!”

“....”

Khá lắm, lại là một cái khá lắm.

Trong chớp mắt, từ trên mặt đất, những tên đại phu kia vậy mà đã lăn dậy, bao gồm cả cái vị ngất đi sau khi nghe Quý Thành Lương nói muốn băm nát cho chó ăn kia.

Thì ra tất cả đều đang giả bộ.

Không hổ là lão lão lão lão cáo già đi ra từ cùng một vòng.

Thân không cánh phượng bay lộng lẫy, tâm có sừng tê tỏ lòng nhau.

Cả đám Phi Ngư Vệ đều thấy choáng váng, sau khi phản ứng lại thì người nào người nấy lại nghiến răng nghiến lợi.

“Lão tạp mao!” Quý Thành Lương tiến lên phía trước túm lấy Kiều Đạo Tam, gác Tú Xuân Đao ngay trên cổ ông ta, gầm lên: “Nói, đại nhân nhà ta đến cùng là như thế nào?”

Kiều Đạo Tam lần này thực sự khóc, thầm nghĩ, cũng đâu phải là ta dẫn đầu, vì cái gì cứ phải bắt ta đầu tiên.

Nhưng đao ngay trên cổ, ông ta chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Thẩm đại nhân bị gân mạch đứt gãy, khí huyết chảy ngược, chúng ta thật sự là bất lực a.”

“Vậy ta bắt ngươi tới có ích gì.” Quý Thành Lương ra vẻ muốn chém ông ta.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, một tiếng quát lớn truyền đến.

Đám thần bộ đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một người Phi Ngư độc nhãn, mặt mũi tràn đầy sự hung tận đang từ từ đi tới, bảy đồng tiền mạ vàng trước ngực sáng chói.

Thiên hộ thiêu thi đường, thủ tịch, Đồ Bách Thú.

Đám thần bộ hơi hơi biến sắc.

Đồ Bách Thú ở trong Phi Ngư Vệ hoàn toàn là một người không có cảm giác tồn tại, ngoại trừ cái sạp thiêu thi đường kia, y không quản bất cứ cái gì khác.

Nhưng Phi Ngư Vệ chưa từng có ai dám xem nhẹ y, ngay cả Thẩm Luyện cũng phải khách khí với y.

Nguyên nhân chỉ có một, thực lực của Đồ Bách Thú xếp thứ hai trong Phi Ngư Vệ, mà lại là hạng hai mà không có bất kỳ một sự tranh cãi nào, nội kình chuẩn đỉnh phong.

Đồ Bách Thú bước vào trong phòng, quét mắt mấy lần, nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài.”

“Đồ Thiên hộ, ngài...”Quý Thành Lương chần chờ.

“Không muốn để Thẩm đại nhân chết thì toàn bộ đều đi ra ngoài.” Đồ Bách Thú nói một cách lạnh nhạt.

Quý Thành Lương nuốt nước miếng một cái, vội vàng gật đầu.

Y thuật đã không có cách, cao thủ nội kình đỉnh phong có lẽ có thể mở ra một con đường.

Huống chi, tình huống hiện tại cũng đã không còn có biện pháp nào khác.

Thế là Quý Thành Lương dẫn đầu, tất cả Thần bộ, đại phu đều đi ra ngoài chờ đợi, Quý Thành Lương còn đóng cửa chính lại.

Đồ Bách Thú thấy vậy, khuôn mặt lạnh nhạt cũng thả lỏng ra, mỉm cười.

Hắn quay người đánh giá Thẩm Luyện vài lần, tay thò vào dưới nách móc móc, cọ trước cọ sau một hồi rồi lấy ra một viên thuốc từ dưới nách ra.

Bình Luận (0)
Comment