Đừng suy nghĩ nhiều, đây là Kim sang hoàn.
Không phải xoa viên bi đất.
Về phần tại sao phải móc ra, vậy thì phải nói một chút, dưới nách không gian khá bất tiện.
Nách không gian tuy nói là không gian, nhưng thật ra chính là một “cái túi” cỡ lớn, vị trí của các đồ vật đặt ở bên trong toàn bộ là phải dựa vào Tần Hà lấy tay mò, não hải không có hiện ra vị trí để của vật phẩm.
Không phát triển như vậy.
Vị trí ở rìa ngoài không gian sử dụng thuận tay nhất, đương nhiên là Tần Hà sẽ đặt cái xẻng đen, đinh trấn thi, bùa trấn thi, các loại vật phẩm chiến đấu như vậy.
Phía sau đó chính là các vật dụng thường dùng như cuốn sổ nhỏ thần kỳ, túi vải vàng, hạt dưa, quần đùi, vàng bạc.
Tiếp sau nữa chính là đủ loại đan dược, nhân sâm, vỉ nướng, ớt bột cùng đủ loại tạp vật.
Có quá nhiều đồ, có đôi khi rất khó tìm thấy.
Nhất là viên đan dược, kích thước to nhỏ không khác nhau bao nhiêu, túm được cái nào thì tính cái đó, thậm chí còn có những thứ chẳng hiểu sao lại lăn vào trong góc.
Cho nên, cái động tác “móc ra” này của Tần Hà, người ngoài nhìn vào, còn không phải là lắc trên lắc xuống, cọ trước cọ sau sao.
Người đầu tiên chứng kiến là Phong Kinh Vũ, lúc đó cả khuôn mặt y đều tái mét.
May mắn là Thẩm Luyện đang hấp hối, bằng không trông thấy cũng sẽ phải nhảy dựng lên.
Cầm lấy Kim sang hoàn, Tần Hà đi tới trước mặt Thẩm Luyện, cẩn thận cảm ứng một chút.
Khá lắm, tình huống này, dù là ai cũng phải choáng váng.
Không có thần đan diệu dược tái sinh máu thịt có thể khiến người chết sống lại, đừng nói cứu, có thể kéo dài mạng sống của y thêm chốc lát, cũng đã xem như là thần y lợi hại nhất từ trước đến nay.
Cưỡng ép bức nội kình ra ngoài cơ thể, toàn bộ kinh mạch giống như là ống dẫn khí bị thủng, mỗi một lần va chạm đều không thua gì việc hung hăng cắm một đao lên trên người y.
Kinh mạch đứt thành từng khúc, khí huyết chảy ngược, bên ngoài nhìn không thấy vết thương nào nhưng thật ra bên trong đã bị xoắn nát vụn.
“Ngươi nói ngươi một tên Phi Ngư Vệ, cứ bắt tặc, cứ trừ yêu, cứ trảm ma, cứ tiếp tục làm chó săn Hoàng đế vui vẻ thoải mái biết bao nhiêu, không có việc gì lại đi học người ta đánh trận làm cái gì? Chó lại đi bắt chuột, ngươi lo chuyện bao đồng.”
Tần Hà cạn lời lẩm bẩm một câu, đại vương bát nói quá đúng, xen vào việc của người khác không được lợi lộc gì, chỉ có nhân quả.
Quấn sâu một lần chính là một kiếp nạn, nếu tích tụ quá nhiều sẽ bị trời phạt.
Cái thế đạo quỷ quái này, không có lợi không dậy sớm mới là vương đạo.
Không do dự, Tần Hà cậy mở miệng Thẩm Luyện ra, cho y ăn Kim sang hoàn.
Sau đó lại cởi quần áo Thẩm Luyện ra, cảm ứng nội kình trong cơ thể y, một khi nội kình ngóc lên thì liền vỗ xuống một cái, đánh bay cỗ nội kình này ra ngoài thân thể.
Nếu như không thể bài xuất những nội kình tán loạn này ra ngoài, dù cho có được Kim sang hoàn, cũng khó có thể xoay chuyển.
Ban đầu Tần Hà chưa tìm được bí quyết, sau đó mới dần dần mò ra được chút mẹo, nhưng vẫn rất là phiền phức, phải đợi.
Giống như là đập chuột đất, phải đợi cỗ nội kình này ngóc lên thì mới có thể đánh ra.
Suy nghĩ một lát, Tần Hà móc móc một lát ở dưới nách không gian, móc ra một cây roi đánh ngựa.
“Ba ba ba”
Tần Hà quất ba roi liên tục lên trên người Thẩm Luyện.
Lập tức phát hiện, hiệu quả rất tốt, còn thuận tay hơn là dùng bàn tay.
Quan trọng hơn là, rất linh hoạt.
Hiệu suất rõ ràng là tăng lên một mảng lớn.
Kết quả là.
Sau một khắc “ba ba ba ba”
Tần Hà vung vẩy roi ra quất lên người Thẩm Luyện một trận, cái roi kia vung vẩy còn hăng hái hơn là quất ngựa nhiều.
Mãi cho đến khi quất Thẩm Luyện “mình đầy thương tích”, cỗ khí kình tán loạn kia mới xem như hoàn toàn bình ổn lại.
Tần Hà thở nhẹ một hơi, xoa trán một cái, trên trán đều là mồ hôi.
Công việc này cũng không phải dành cho người làm.
Cất cái roi da nhỏ đi, Tần Hà nhìn về phía Thẩm Luyện, lại phát hiện y vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Thấy có chút lạ, Tần Hà mở miệng y ra xem xét.
Khá lắm, Kim sang hoàn vẫn còn ở trong miệng, căn bản là chưa trôi xuống bụng.
Thế là Tần Hà lại đi kiếm một bình trà, rót thẳng vào miệng Thẩm Luyện.
Kết quả rót hết một bình nhưng vẫn không có trôi xuống.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy đồ đâm.
Tìm tới tìm lui, Tần Hà tìm được một cái chổi lông gà, làm như là nhồi vịt, đẩy kim sang hoàn qua cổ họng Thẩm Luyện trôi xuống bụng y.
Cuối cùng thì lần này cũng bắt đầu có tác dụng.
Trong cơ thể của Thẩm Luyện lập tức phát ra âm thanh giống như là có một vạn con tằm đang đồng thời gặm ăn lá dâu.
Đó là âm thanh mầm thị đang điên cuồng sinh trưởng, khôi phục.
Mắt trần có thể nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt của Thẩm Luyện bắt đầu khôi phục được một chút huyết sắc.
Đan dược chữa thương do học đồ luyện đan của Thâm Uyên luyện chế ra, người chết sống lại, tái sinh máu thịt, dược hiệu vĩnh viễn đều là tuyệt diệu như vậy.
Trong thời gian giây lát, mạch đập của Thẩm Luyện đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với trước đó, mặc dù hô hấp vẫn mỏng manh như tơ nhện, nhưng so với trước đó đã ngưng thở triệt để thì đây hoàn toàn chính là biến hóa về chất.
Chần chừ một chút, Tần Hà lại móc ra một viên Tẩy tủy đan.
Kinh sang hoàn chỉ là khôi phục thương thế, không trị được kinh mạch, giữ mạng sống đã không có vấn đề, nhưng một thân nội kình này của y chắc chắn cũng vẫn phải phế bỏ.
Tẩy tủy đan tẩy cân phạt tủy, có thể tẩm bổ kỳ kinh bách hải, vừa vặn trúng bệnh.
Lại như lần trước, Tần Hà đút Tẩy tủy đan vào, sau đó lại dùng chổi lông gà chọc cho trôi xuống, cuối cùng cài lại quần áo cho Thẩm Luyện. Tần Hà phủi phủi tay, dự định mau chóng rời đi.
Một lát nữa người có thể tỉnh lại.
Nhưng lúc này, Tần Hà đột nhiên chú ý tới, ở một góc xó xỉnh của gian phòng lại có một cây cột gỗ đã bị cháy rụi, đen thui, phía trên nó còn sót lại một chứ “bảy”, trông không hề phù hợp với gian phòng gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi này.
“Thất tiên nữ? Bảy chú lùn?”
Tần Hà hơi nghiêng đầu, có chút không thể hiểu nổi, lắc đầu mở cửa đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, cả đám người đã lập tức xông tới.
“Đồ Thiên hộ, Thẩm đại nhân thế nào rồi?” Quý Thành Lương sốt ruột hỏi.
Tần Hà tỏ vẻ nuối tiếc, lắc đầu: “Thẩm đại nhân quy thiên, mọi người hãy nén bi thương.”
Nói xong, hắn không thèm để ý đám người Quý Thành Lương như ong vỡ tổ xông vào trong phòng, chỉ vào đám danh y đang khép nép như chim cút rồi nói với đám sai Phi Ngư đang giữ bọn họ: “Thả người đi, làm khó bọn họ thì có ích gì, Thẩm đại nhân có thể sống lại được à, tản đi tản đi.”
Mấy tên sai nhân Phi Ngư cắn chặt hàm răng, cũng không dám chống mệnh lệnh, chỉ có thể thả người.
Một đám danh y sống sót sau tai nạn, vội vàng quỳ xuống tạ ơn, tiếp đó nhanh như chớp chạy mất, chỉ qua vài lần chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Khá lắm, cả đám cộng lại đều sắp được tám trăm tuổi.
Chạy như mười tám tuổi.
Quả nhiên, tiềm lực của con người là vô tận.
Tiếp đó, Tần Hà cũng liền ung dung nhàn nhã rời đi, quanh quẹo vòng vèo đi ra khỏi thành rồi cưỡi bê trở về lò hỏa táng.
....
Lại quay lại thư phòng Thẩm Luyện, cả đám vừa nghe rằng Thẩm Luyện đã quy thiên, hy vọng lập tức bị dập tắt, tâm thần hỗn loạn.
Vọt vào xem xét, Thẩm Luyện nằm thẳng tắp ở đó, sắc mặt xám như tro, người không chỉ không sống lại, còn thúi.
Nhất thời người nào người nấy ô ô ai ai, như là cha mẹ chết.
Những Thần bộ này đều là tử trung được Thẩm Luyện đề bạt lên, đa phần là người cùng thế hệ trong gia tộc Phi Ngư, đều có giao tình cùng đi tiểu đắp bùn.
Ở vùng trời Phi Ngư Vệ này, Thẩm Luyện chính là tinh khí thần của bọn họ, không ai có thể thay thế được.
Nếu Thẩm Luyện ra đi, tương lai sẽ có rất nhiều biến số lớn, triều đình hiểm ác, thế đạo không yên ổn, cho dù là nha môn cường thế như Phi Ngư Vệ, cũng cảm thấy tiền đồ mù mịt.
“Đại nhân ài, sao ngài lại cứ đi như vậy chứ...”
“Ngài luôn nói Địch Lỗ không diệt sao có thể thành gia, An Bình Quận Chúa đợi ngài bảy năm, ngài nói nàng sau này phải làm sao bây giờ? Làm huynh đệ ta lo lắng nha.”
“Đại nhân ài, ngài vạn đừng như vậy a.”
Bên trong đám người, Quý Thành Lương là người khóc thảm thương lớn tiếng nhất.
Nhao nhao ồn ào một hồi lâu.
Đột nhiên, không có dấu hiệu nào.
Thẩm Luyện phát ra một âm thanh nấc nghẹn “ơ ách” từ trong cổ họng, người đột nhiên ngồi bật dậy, lồng ngực phập phồng, thở dốc kịch liệt.
Chúng Thần bộ lập tức kinh hãi đến trợn to hai mắt.