“Không tốt, thi thể Thẩm đại nhân chẳng lành!”
“Trá thi!”
“Mau, dùng trấn thi bài!”
“...”
Một đám Thần bộ lập tức trở nên rối loạn.
Thẩm Luyện chính là cường giả nội kình cấp đỉnh phong, đây nếu như là xác chết vùng dậy, tiếp đó chắc chắn sẽ là một trận ác chiến.
Thập đại Thần bộ liên thủ có thể toàn thân trở ra hay không cũng không thể nói trước được.
Quý Thành Lương cách Thẩm Luyện gần nhất, cũng phản ứng nhanh nhất.
Ba ky!
Một tấm trấn thi bài lập tức dán lên trên trán Thẩm Luyện.
Đây là một tấm thi bài làm bằng ngọc, bên trên chạm rất nhiều phù văn màu bạc, trên bản chất thì nó cũng cùng loại với bùa trấn thi, cách dùng cũng là giống hệt nhau, nhưng hiệu quả lại mạnh hơn không chỉ mười lần, có thể trấn được cương thi.
Đây là vật phẩm dự phòng mà các đại Thần bộ nhất định phải có khi hành tẩu giang hồ, do quan thiêu thi sáu tiền trở lên của thiêu thi đường chế tạo ra.
Thẩm Luyện lập tức bất động.
Chúng Thần bộ lập tức thở phào một hơi.
Nguy hiểm thật!
May mắn là ra tay dứt khoát.
Quý Thành Lương thậm chí còn đổ cả mồ hôi lạnh đến ướt cả trán.
Nhưng mà ngay sau đó... còn không đợi hoàn toàn thở phào ra, đã lập tức phải hít ngược trở lại.
Chỉ thấy Thẩm Luyện đưa tay cầm lấy tấm trấn thi bài trên trán, ba ky một tiếng, lấy xuống.
Một đám thần bộ hoảng sợ giật nảy cả mình lui về phía sau như là bị điện giật, ai nấy đều nắm chắc binh khí trong tay.
Ngay cả trấn thi bài cũng không trấn được kim thân đại nhân!
Hôm nay không thể tránh được phải đánh một trận ác chiến rồi!”
Thi thể dị biến quá nhanh, thúi cũng quá nhanh, không thích hợp.
“Quý Thành Lương, ngươi làm cái trò gì vậy?”
Nhưng ngay sau đó, Thẩm đại nhân lại mở miệng nói.
Chúng Thần bộ lập tức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nét vui mừng hiện ra trên khuôn mặt, lại cũng không dám tin tưởng.
Dù sao chính miệng Đồ Bách Thú đã nói rõ ràng, Thẩm đại nhân quy thiên.
Đồ Bách Thú là ai?
Một miếng nước bọt một cây đinh, cao thủ đứng thứ hai của Phi Ngư Vệ.
Khuôn mặt hung dữ kia bình thường tuyệt nhiên không có lấy một chút ý cười nào, đều là nói một không hai.
Không có khả năng mở miệng nói đùa như vậy.
“Thẩm đại nhân, ngài... Ngài không chết?” Thiết Giản Thần Bộ Vũ Văn Tĩnh ngập ngừng hỏi.
Thẩm Luyện nhìn đám người Vũ Văn Tĩnh, Quý Thành Lương một chút, nhíu mày xoa xoa cổ mình.
Cảm thấy khắp toàn thân chỗ nào cũng đau, đặc biệt là cổ họng, giống như là bị thứ gì đó hung hăng đâm qua, vừa nhói đau lại vừa ngứa.
Lại nhìn về phía bàn tay, phía trên dính nhơm nhớp thứ gì đó màu xám trắng trông như là chất nhờn, vừa tanh vừa thối.
“Ta hôn mê bao lâu?” Thẩm Luyện hỏi.
“Đại khái khoảng... khoảng một canh giờ.” Quý Thành Lương trả lời.
“Một canh giờ?” Trong mắt Thẩm Luyện xuất hiện một tia khó hiểu.
“Đại nhân... Ngài thật sự không chết?” Vũ Văn Tĩnh vẫn chưa thể tin được, đám Thần bộ còn lại cũng đều lộ vẻ kích động.
“Vì sao các ngươi lại cho là ta đã chết?” Thẩm Luyện hỏi lại, rốt cuộc thì một canh giờ ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì?
“Đồ.... Đồ Thiên hộ vừa rồi đã tới, hắn nói ngài quy thiên.” Vũ Văn Tĩnh trả lời.
“Đồ Bách Thú?” Sự khó hiểu trong mắt Thẩm Luyện càng trở nên rõ ràng, y nhìn về phía đám người Quý Thành Lương.
Mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc, xác nhận câu nói của Vũ Văn Tĩnh.
Thẩm Luyện lập tức cảm thấy rối bời, nhất thời nghĩ không thông, lại nhìn cả người mình dính nhơm nhớp, nói: “Chuẩn bị một chút, ta tắm rửa một chút.”
Cả đám vội vàng chen nhau đi ra ngoài.
Không lâu sau, trong nhà tắm của nha thự Phi Ngư Vệ, Thẩm Luyện nhìn từng vết roi trên thân thể mình, hoàn toàn rơi vào trầm tư.
....
Lò hỏa táng thành đông.
Tần Hà hát ngâm nga, vui vẻ thanh lý thi thể cho A Kỳ Ca.
Cái thứ thi thể này, phải là đánh từ bên ngoài lấy về mới “thơm”, còn thứ mà Binh mã ty bên kia đua tới, hiện tại đã không có “hương” không có “mùi”.
Đại vương bát cũng cực kỳ vui vẻ, một người lợi hại như vậy, có thể khiến cho toàn bộ triều Đại Lê phải run sợ, cứ như vậy nằm xuống để cho nó đốt.
Mới nghĩ một chút đã kích động.
Cái gì gọi là sự nghiệp đỉnh phong, chính là đây.
Đốt quá nhiều thi thể quả nhiên cũng sẽ trở nên biến thái, một lớn một nhỏ hai con gia súc, lớn đã biến thái, nhỏ cũng đã sắp.
Thoạt nhìn A Kỳ Ca không có vết thương nào, nhưng đến khi Tần Hà kiểm tra đến dưới đũng quần thì mới phát hiện, khá lắm, dính đặc.
Tình huống này Tần Hà cũng đã từng gặp.
Quần ẩu đánh lộn ở bên bến tàu, không thể thiếu sẽ có một hai bộ bị người ta đá háng.
Cởi quần ra xem xét, ai ya, vừa có vết nứt vừa có vết mới lành, giờ còn toác ra, dính thành một khối.
“A”
Đại vương bát nhìn thấy vậy liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Tần Hà không còn gì để nói, lắc đầu: “Phải cắt, không có cách nào sửa được.”
Nói xong lấy đao ra, hạ một đao cắt đi toàn bộ, lại dùng một khúc gỗ khắc một bộ rồi dán lên, đỡ tốn công hơn nhiều.
Xử lý thi thể xong, chuyển thi thể vào lò, chất than đá lên, lại lấy đá lửa ra, tuần tự mà làm.
Tốc độ đốt cháy thi thể mới vẫn luôn rất nhanh chóng, không đến hai canh giờ, thi thể đã cháy xong.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được A Kỳ Ca một đời.
Hình dung thế nào đây: Một vị chiến thần bị “nhân duyên” làm trễ nãi.
A Kỳ Ca là con trai của lão Địch Vương, cực kỳ được sủng ái, thời kỳ niên thiếu đã là năng chinh thiện chiến.
Mười bốn tuổi đã bắt đầu lãnh binh, chỉ là một ngưu lục mà có thể lấy 300 người đại phá hai ngàn quân Đại Lê, trảm một tên phó tướng.
Mười lăm tuổi theo quân xuôi nam đả thảo cốc, lấy hai ngàn kỵ binh, đánh bảy trận chiến thắng cả bảy, trảm ba tướng Đại Lê, phá hai vạn địch, đánh hạ hai tòa thành, giết sạch một thành, số tù binh cả người lẫn vật bắt được là hơn sáu vạn.
Mười sáu tuổi theo quân tây chinh đánh Nhung tộc, tiến quân trong đêm, lấy bốn ngàn kỵ binh tập kích bất ngờ, đại phá bản bộ Nhung tộc, chém đầu hơn vạn, thu được vô số dê bò ngựa.
Mười bảy tuổi trước chinh phạt Quảng Ninh, sau lại chinh phạt Ninh Viễn, làm tiên phong cho đại quân, đánh ba trận chiến ba trận thắng, quân Đại Lê bị đánh đến co đầu rút cổ trong nội thành, không dám ló đầu.
Mười chín tuổi lại một lần nữa theo quân xuôi nam, đánh hạ bảy tòa thành, giết sạch hai tòa, ít người có thể giao phong với y, bắt được hơn hai mươi vạn cả người lẫn vật.
Hai mươi tuổi đánh hạ Khoan thành, trảm bốn tướng Đại Lê, phá hơn vạn quân, đồ thành, lấy được 300 vạn lượng Đại Lê khao biên quân.
Chính là một vị nhân tài kiệt xuất dẫn binh tiến như rồng, đã tấn công là không có không đánh hạ, đã đánh trận là không có không chiến thắng của Địch tộc.
Nhưng mà cây cao đón gió lớn, trên bản chất thì vương đình Địch tộc chính là liên minh các bộ lạc, từ trước đến giờ nội bộ không thể bền chắc như thép, đều là tranh đua lẫn nhau.
A Kỳ Ca được lão Địch Vương sủng ái, chiến công hiển hách, do vậy tính tình cũng trở nên kiêu ngạo, đắc tội với không ít người, người không đắc tội thì cũng không ưa y.
Hơn nữa sát khí của y quá nặng, người người đều kinh sợ tránh xa.
Lão Địch Vương vốn có ý định lập y lên làm Vương, nhưng thế lực các phương lại không có bao nhiêu kẻ chấp thuận, đành phải từ bỏ.
Sau khi lão Địch Vương chết, A Kỳ Ca bị các thế lực nhằm vào, bức giết mẫu thân y. Sau khi mất đi sự che chở của lão Địch Vương, địa vị của A Kỳ Ca lập tức bị rớt xuống ngàn trượng, còn bị Địch Vương tân nhiệm nghi kỵ.
Nhưng chiến công hiển hách của y vẫn còn ở đó, dù cho tân Địch Vương có nghi kỵ như thế nào cũng không thể chèn ép công khai, chỉ có thể ngấm ngầm điều A Kỳ Ca đi mặt trận phía đông, tránh cho y lại lập thêm công.
Mặt trận phía đông là bán đảo Vương đình đầy núi đá cằn cỗi, điển hình như là tảng đá trong hầm cầu, vừa cứng vừa thúi, lại còn nghèo.
Những tướng lĩnh Địch Lỗ khác đều tránh nơi đó, đó không phải là nơi dễ lập công.
Nhưng việc này cũng cho A Kỳ Ca có cơ hội tự mình dẫn quân.
Không có lương thảo, A Kỳ Ca bán gia sản lấy tiền, hoặc mua hoặc mượn, nguồn cung cấp lính không đủ, A Kỳ Ca lợi dụng tù binh làm.
Chỉ là dựa vào một cỗ nhuệ khí, tập kích bán đảo bất ngờ, liên tiếp đoạt lấy ba quan, buộc Vương đình Địch tộc đầu hàng.
Lần này xem như lại lập được một đại công.
Mặc dù bán đảo Vương đình không đủ để tạo thành mối đe dọa gì, nhưng dù sao nó cũng nằm ở sau hông Địch Lỗ, sức mạnh của bản thân không đủ, lại có thể cho Đại Lê mượn đường.
Sau khi đánh hạ bán đảo, mối đe dọa này cũng đã được loại bỏ.
Từ đây Địch tộc đã không còn mối lo ngại, có thể yên tâm tây tiến, nam tiến .
Quan trọng hơn là, mấy năm trước Địch Lỗ bắt được số lượng lớn nô lệ, lại thêm đại chiến liên tiếp nên bỏ vụ mùa, lượng lương thực sản xuất được thiếu trầm trọng, vật giá tăng cao.
Địch Vương hạ lệnh quyên góp lương, ai quyên góp nhiều lương nhất sẽ được tứ phong tước vị Quận vương.
Thế là A Kỳ Ca bắt đầu vơ vét trên bán đảo.
Khá lắm, lần vơ vét này, phải nói là cực kỳ sạch sẽ!
Một mùa đông, 1/3 Vương tộc trên bán đảo bị chết đói.
Không sai, ngay cả Vương tộc đều bị chết đói mất 1/3, vậy thì dân chúng trên bán đảo thảm bao nhiêu đúng là không có cách nào hình dung.
Chỉ cần có thể tìm được lương thực, A Kỳ Ca sẽ chở hết toàn bộ trở về, một hạt cũng không bỏ lại.
Thế là A Kỳ Ca lại lập công lớn, được phong tước làm Vũ Anh Quận Vương.
Sau đó A Kỳ Ca bị minh thăng ám hàng (*), đóng băng ba năm.
(Note (*): Minh thăng ám hàng có nghĩa là ngoài mặt thì thăng chức nhưng thực tế lại bị tước bỏ quyền lực.)
Cuối cùng, Địch Vương chuẩn bị xuôi nam phá quan, phía tây cần một viên mãnh tướng lĩnh quân xâm nhập vào phía nam trường thành, tiếp ứng quân chủ lực nhập quan.
Địch Vương đắn đo suy nghĩ, nghĩ tới A Kỳ Ca, vị này có dũng có mưu, đã tấn công là không có không đánh hạ, đã đánh trận là không có không chiến thắng, là một chiến thần chỉ khuyết thiếu nhân duyên.
Việc này liên quan đến quốc vận, dù có nghi kỵ thì cũng phải bỏ sang một bên, đặt đó chờ sau này nói tiếp.
Cứ như vậy, mới có chuyện A Kỳ Ca xuôi nam với danh nghĩa đả thảo cốc nhưng trên thực tế là đại kế nhập quan ngầm diệt Đại Lê lần này.
Đáng tiếc, y lại gặp phải một kẻ biến thái đến gần như không có cách nào giải quyết, cứ như vậy bị thất bại.
Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Xương hổ tim lang phôi là báo, thứ bậc man trướng gần ngai Vương, sát nghiệt quấn thân đoạn khí số, thân trong kiếp nạn khó tránh tai, vừa gặp dị nhân thi diệu thuật, liên kiếp bỏ mình mệt tam quân.”
Phần thưởng: Thuật Chân ngôn.