Thuật Chân ngôn: Đây là một pháp thuật nhỏ đến từ chúng thần Thâm Uyên, ở trước mặt thần, không có lời nói dối.
Chú thích: Hiệu quả thi triển thuật này tùy người mà khác nhau, người có tâm trí kiên định sẽ có được kháng tính.
Tần Hà ngây người, kỹ năng này.... Ngươi nói nó kém a, cũng vẫn được, không tính là quá kém.
Phối hợp với thuật Tạo mộng thì hoàn toàn có thể xưng là thần thuật.
Nhưng nếu ngươi nói nó tốt, thì vẫn có chút không đủ.
Chẳng lẽ hắn không nên cắt nguyên bộ linh kiện của A Kỳ Ca?
Điêu khắc tỉ mỉ đến cùng là vẫn không bằng nguyên bản?
Nhưng kích thước TM này không sai nha, là nhỏ.
“Gia, ngài sao vậy?”
Đại vương bát thấy Tần Hà vò đầu bứt tai, kỳ quái hỏi.
“Không có việc gì.”
Tần Hà lắc đầu, nghĩ không rõ.
Hắn ngồi dậy liếc nhìn đại vương bát, búng ngón tay một cái, bắn thuật Chân ngôn cho nó.
“Thiết Trụ, đi theo gia lăn lộn, ngươi thấy sao?” Tần Hà thản nhiên hỏi, thử xem hiệu quả.
“Rất tốt nha, gia ngài là...”
Đại vương bát trả lời, nhưng mà ngay sau đó, nó đột nhiên cảm thấy miệng mình đã mất đi khống chế, trong lòng nghĩ cái gì nói cái đó, hoàn toàn không qua đầu óc: “Gia ngài chính là một tên quỷ hẹp hòi, đi theo ngài lăn lộn, ngày ngày phải ăn màn thầu không nói, còn ba ngày thì hai ngày đói bụng, ta ngày nào cũng phải thức đêm, ta sống dễ dàng sao, ta đều gầy đi rồi. Nếu không phải thấy đùi ngươi đủ lớn, ta đã sớm về Vận Hà rồi.”
Tần Hà: “⊙ˍ⊙”
Đại vương bát: “ ´•༝•`”
Một người một vương bát đối mặt, một bên là ngơ ngác, nửa này vẫn chưa phản ứng lại, một bên là hít sâu một hơi, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Một hồi lâu sau.
“Đi theo ta có bết bát như vậy à?” Tần Hà không thể tin được hỏi lại.
“Không có không có, gia, vừa rồi ta chỉ nói giỡn thôi, ngài tuyệt đối đừng coi đó là thật nha, hu hu” Đại vương bát chỉ cảm thấy toàn thân sưu sưu bốc lên khí lạnh, vội vàng lắc đầu như trống bỏi, sắp bị hù chết rồi.
Chuyện gì xảy ra vậy, miệng sao tự nhiên lại không che không đậy như vậy chứ.
Lời này có thể nói với Tần Hà à?
“Không ăn thì ngươi cũng có thể nói với ta mà, ta chỉ là hay quên thôi, hơn nữa trong nhà còn có mì, ngươi có thể tự nhào mì rồi hấp lên ăn nha.” Tần Hà có hơi chút không đành lòng, cẩn thận suy nghĩ lại, hình như thực sự là đúng như vậy, trước đó hoặc là quên mua, hoặc là quên lấy ra, đợi đến khi lấy ra thì cũng đã thiu, sau đó có hấp màn thầu mấy lần nhưng đều không lưu trữ lại, đều đưa cho con bê ăn hết.
Đại vương bát gật đầu như gà mổ thóc: “Gia, là ta sai, là do ta lười, lần sau ta sẽ tự hấp, tuyệt đối sẽ không để ngài phải bận tâm, vừa rồi ta hoàn toàn chính là nói vớ nói vẩn, ngài tuyệt đối đừng để trong lòng.”
Tần Hà nghe xong, không đúng, đây chắc chắn không phải là lời thật lòng của tiểu Vương đồng chí.
Biu.
Thuật Chân ngôn.
“Hấp cái cọng lông a, ta là hậu duệ Thần Ngao, thân mang huyết mạch Thủy thần, ngươi cho hậu duệ của thần mỗi ngày ăn màn thầu sao, ta muốn ăn thịt, ta ở chỗ cha nuôi ngày ngày đều được ăn thịt, thịt không có ớt! Ngươi cũng biết đi ra ngoài ăn thịt mà không phải mỗi ngày ăn cỏ, dựa vào cái gì mà ta... ục ục ục ục”
Đại vương bát nói liên thanh như bắn pháo, lần này càng luống cuống hơn, lại không có tay để che miệng lại, vội vàng đâm đầu vào thùng nước, lúc này mới có thể ngừng nói.
Tần Hà đều choáng váng, không hỏi không biết, vừa hỏi đã giật mình.
Oán niệm của tiểu Vương đồng chí lại bạo tăng nha.
“Không phải, ngươi có ý kiến cũng có thể đề nghị nha, ta khó trao đổi như vậy sao? Ta cảm thấy tính tình của ta cũng khá tốt a?” Tần Hà trong lòng có chút không xác định, nói.
Dưới trướng chỉ có hai binh, bê đồng chí thì không đứng đắn, chỉ có tiểu Vương đồng chí có năng lực nghiệp vụ cũng coi như không tệ, nhưng bây giờ tiểu Vương đồng chí lại giận dỗi, cứ như vậy, nghiệp vụ đốt thi thể sau này tất nhiên là sẽ bị ảnh hưởng a.
Lần này đại vương bát chết cũng không dám ngẩng đầu lên, liền ngâm đầu trong nước.
Nhỡ như vừa mở miệng đã lại vỡ gáo, vậy thì không phải đầu bỏ xuống nước, mà là toàn thân ngâm vào nước, tẩy rửa sạch sẽ.
Đề ra ý kiến?
Lãnh đạo bảo ngươi đề ra ý kiến, ngươi thật sự đề ra một cái thử xem?
Đầu ngón chân khép lại bằng nhau chính là lãnh đạo của người ta, còn vị này, một lời không hợp liền hỏa thiêu cả người sống.
Chỉ hỏi ngươi có sợ hay không.
Đề ra ý kiến cái gì chứ, đừng suy nghĩ viển vông.
Mì rắc thêm ớt hay là cho thêm hồ tiêu? (1)
(Note (1): Tiếng lóng trong tiếng Trung - Ớt để chỉ những người mới bước chân vào đời, thiếu kinh nghiệm, còn hồ tiêu ý chỉ việc phân phối bình đẳng.)
Đại vương bát không dám, thật sự không dám.
Tần Hà thấy bộ dạng này của nó, được rồi, không nên hỏi thì tốt hơn.
Ngộ nhỡ lại hỏi ra điều gì đó kích thích chính mình nhịn không được, thật sự đem nó đi nấu thì làm sao bây giờ?
Năng lực nghiệp vụ của tiểu Vương đồng chí mạnh như vậy, nấu thì quá đáng tiếc.
Quan trọng nhất là, hắn không biết nấu món nào làm từ vương bát nha.
Quả nhiên, lời nói dối chính là dầu bôi trơn để xã hội hài hòa.
Thế giới chỉ nói lời nói thật lòng thật là đáng sợ.
Ai cũng không chịu được.
Nhưng mà, có sao nói vậy, tiểu Vương đồng chí nếu đã đề ra ý kiến, vậy thì Tần Hà nhất thiết phải xem trọng.
Không thể để con ngựa chạy nhưng lại không cho ngựa ăn cỏ được.
Không nói hai lời, Tần Hà trực tiếp lấy một tá nhân sâm, hà thủ ô, linh chi từ dưới nách không gian ra, đặt lên bàn.
Ôi!
Cái đống kia xếp chồng lên phải nói là hoành tráng, giống như là ông Bạch vấp chân nhặt được củ cải. (2)
(Note (2): Ở Trung Quốc có một ông họ Bạch đi đường vấp chân nhặt được một củ cải, sau này xác định nó là một vật quý được chạm khắc tinh xảo. Câu này có nghĩa là trông thì có vẻ không đáng tiền nhưng thật ra lại rất có giá trị.)
Khóe mắt đại vương bát trông thấy, lập tức liền không thể rời mắt.
Thiên tài địa bảo!
Nhiều như vậy?
Gia đây là đánh cướp cẩu nhà giàu nào vậy?
“Này này này”
Đại vương bát kích động, lập tức tiến lại gần.
Cẩn thận quan sát, trực tiếp chóng mặt.
Mười mấy gốc nhân sâm đều là ba trăm năm trở lên, gốc lâu năm nhất to như măng trúc, phải đến ngàn năm.
Còn có linh chi to như cái chậu rửa mặt, hà thủ ô hình người.
Nếu như ăn hết, ít nhất cũng tăng thêm 30 -50 năm đạo hạnh.
“Thế nào, có thích hay không?” Tần Hà tỏ vẻ như người nhà giàu nông thôn.
Đại vương bát lập tức gật đầu như gà mổ thóc, cái này thì cmn ai không thích chứ, đặt ở đâu cũng là tranh nhau đánh vỡ đầu, dù là cha nuôi yêu thương nó nhất, lần cực kỳ hào phóng cũng chỉ cho nó một gốc linh thảo trăm năm.
Ở đây thì giống như là đống củ cải, một chồng lớn.
“Sau này đói bụng thì ăn cái này.” Tần Hà vung tay lên.
Đại vương bát nghe vậy, hạnh phúc đến thiếu chút nữa ngất đi.
Ngay sau sự kinh hãi là niềm vui mừng, cái đầu nhỏ sung huyết, trái tim có hơi chịu không nổi.
“Đi theo gia lăn lộn, tiền đồ sẽ cực kỳ rộng mở, điểm này không cần hoài nghi.” Tần Hà vỗ ngực nói.
Đại vương bát còn có thể nói gì nữa, gật đầu như giã tỏi, chút oán niệm trong lòng kia lập tức tiêu tan thành mây khói.
Không phải chỉ là đói bụng sao, tính cái rắm.
Chỉ cần gia cần, xuống vạc dầu lên vỉ nướng cũng sẽ không chối từ.
Chính là trung trinh một lòng như vậy.
Chính là bất chấp tất cả như thế.
“Cất đi từ từ ăn, một lần bổ quá nhiều ta sợ ngươi gánh không được, ăn xong gia lại lấy thêm cho ngươi.” Tần Hà thẳng thắn nói.
Đại vương bát liên tục gật đầu, vội vàng lấy bao gạo bỏ tất cả những bảo bối này vào, treo cao tuốt trên xà nhà, chỉ để lại một gốc nhân sâm ít năm nhất.
Vật nhỏ này đúng là có nhiều tâm tư, biết đề phòng cái con bò kia.
Tần Hà thấy vậy, hài lòng nằm lại trên đệm chăn.
Không phải chỉ là làm một lãnh đạo tốt sao, làm như ai không biết vậy.
Chuyện vài phút.