Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 189 - Chương 189 - Mấy Nhà Hoan Hỉ Mấy Nhà Sầu

Chương 189 - Mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu
Chương 189 - Mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu

Thu xử lộ thu hàn sương giáng, đông tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.

Đối với triều Đại Lê cùng bách tính mà nói, ngày “Đại tuyết” chính là một ngày đáng ăn mừng.

Địch Lỗ đầu tiên bị đại bại ở Bảo An Châu một hồi, tổn thất nặng nề, sau lại bị Tào Văn Chiếu tập kích, khó khăn lắm chiếm hời được từ Cao Khải Tiềm, kết quả ở Sa Hà lại là một trận thảm bại.

Binh lính tổn thất không nhiều, cũng chỉ ngàn người, nhưng điều cực kỳ quỷ dị chính là, toàn bộ Tá lĩnh, Chương kinh các bộ đều chết trận, mà ngay cả A Kỳ Ca cũng bị mất tích một cách khác thường.

Phải biết là, ba ngàn tinh kỵ binh xuôi nam kia đều là tinh binh cường tướng được chọn ra từ các bộ.

Điều này đã khiến đại quân Địch Lỗ lập tức rơi vào cục diện rắn mất đầu.

Tìm tới tìm lui dưới thành Xương Bình, tìm được một Mai Lặc Chương kinh què chân, cũng chính là phó tướng, so sánh với thống soái đại quân tây lộ như A Kỳ Ca thì chính là thấp hơn hẳn hai cấp bậc.

Chương kinh què chân sau khi nhận được tin tức thì lập tức bối rối, không biết nên lui hay là tiến.

Điểm mấu chốt của nhiệm vụ mà Địch Vương giao cho chính là cướp đoạt đầy đủ lương thực cùng cả người lẫn vật, nhưng hiện tại đại quân chỉ mới chiếm được hai thành.

Bảo An Châu là một cái thành nhỏ, chỉ có ba vạn người, vào thành không phong đao, bây giờ không còn có bao nhiêu người sống.

Nhân khẩu ở Tuyên Phủ thì nhiều hơn một chút, nhưng thanh niên trai tráng bị giết bị ăn, nhưng tính toán cẩn thận thì không nhiều hơn hai vạn.

Chút người này còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Ngược lại thì Xương Bình có hơn hai trăm ngàn người, nhưng mà vẫn đang cách một cái tường thành, Cao Khải Tiềm cái tên rùa đen vương bát đản này lại gom hết ba ngàn người rút vào thành, lại giơ cao thẻ miễn chiến.

Dựa vào số người ít ỏi của mình mà gặm sống nơi này, rất dễ bị nứt răng.

Ngay vào lúc tên Chương kinh què chân vẫn đang do dự, tên khốn khiếp Tào Văn Chiếu kia cũng không biết đã mượn được hai ngàn kỵ binh từ nơi nào, hợp được bốn ngàn binh giết tới đây.

Tới cũng không đánh chính diện với ngươi, chỉ là quấy rối ngươi đủ mọi đường, thỉnh thoảng chạy tới quẹt ngươi một chút.

Nếu như ngươi dám đuổi theo, Tào Văn Chiếu lập tức sẽ nhảy ra cho ngươi biết cái gì gọi là thiết quyền của cường giả ngoại kình.

Đơn đấu thì đấu không lại, quần ẩu thì lại không có cơ hội.

Cứ như vậy, Chương kinh què chân không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tập hợp quân rút lui, nếu còn không rút lui, đợi đến khi ăn hết lương thực thì cũng sẽ chẳng còn cơ hội.

Trên đường rút lui cũng không tránh khỏi bị Tào Văn Chiếu tập kích từng trận nhờ, tổn thất trên vạn người, lương thảo cũng bị đốt đi không ít.

Càng khiến cho người ta tức giận hơn là, tên cặn bã Cao Khải Tiềm thế mà cũng chạy đến nhặt đầu người, theo đuôi xa xa ở phía sau.

Ngươi muốn quản gã ta đi, thì lại rất dễ bị Tào Văn Chiếu bắt được cơ hội, ngươi không muốn quản gã ta đi, mã bộ binh hơn hai vạn người đấy, ô ương ô ương rất dọa người.

Chương kinh què chân tức giận đến nghiến răng kêu loạn, nhưng lại vẫn không có cách nào.

Cứ như vậy một đường thất tha thất thểu, đại quân Địch Lỗ rút về đến phủ thành Tuyên Châu.

Lại được 2 vạn kỵ binh bộ lạc Nhung tộc xuôi nam tiếp ứng, chật vật rút khỏi quan tường Trường thành.

Bên ngoài Sơn Hải quan, Địch Vương tập hợp 30 vạn binh chuẩn bị nội ứng ngoại hợp tiến quan sau khi biết được quân tình, chỉ có thể lui binh.

Một trận sóng thần cao ngút trời thay đổi triều đại cứ như vậy đã bị tiêu trừ.

Tin tức truyền đến, kinh thành sục sôi.

Từ Hoàng Đế triều thần, cho tới bách tính Lê dân đều như là ăn Tết, đều hân hoan hớn hở.

Hoàng Đế đại triều, Tào Văn Chiếu hết mình chiến đấu với Địch Lỗ, có công đánh lui địch, phong làm Trấn Quốc tướng quân, gia phong Thái Tử Thái Bảo.

Ngụy Trung Lương có công quảng trù quân lương, gia phong Thái Tử Thiếu Sư, ngự tứ Hoàng mãng bào.

Thẩm Luyện huyết chiến Sa Hà, có công bảo vệ kinh sư, phong làm Tả Đô Đốc, ngự tứ Kim mãng đái.

Ngoài ra chư tướng đóng giữ Sơn Hải, quan văn vệ thành đều có phong thưởng.

Cao Khải Tiềm đại bại, nhưng niệm y thu lại được đất đã mất, chém đầu bảy ngàn Địch Lỗ, công tội bù trừ, vẫn giữ nguyên chức vụ.

Đây là triều đình.

Dân gian tất nhiên cũng giống như vậy.

Một trận binh tai cửa nát nhà tan đã tiêu tan, dân chúng nhao nhao trở về gia viên.

Cái loạn thế bấp bênh này, lại qua một nạn.

Ngay cả ăn mày lưu dân cũng là chạy quanh ăn mừng.

Vì sao?

Vì Trung Sơn Vương Phủ Từ Thiên n dâng thư cho Hoàng Đế, xưng Đại Lê đại thắng Địch Lỗ, cả nước ăn mừng, nhưng kinh thành có rất nhiều nạn dân, vô số người bị đông lạnh chết đói, thỉnh cầu tự trù lương xấu phát cháo cứu tế.

Có lẽ là tâm tình Hoàng Đế đang tốt, miễn đi nghi kỵ, phá lệ hạ chỉ đồng ý Từ Thiên n phát cháo chẩn tai.

Thế là đầu đường cuối ngõ bắt đầu xuất hiện rất nhiều lều phát cháo.

Ăn mày lưu dân xếp hàng lĩnh lấy ăn.

Tần Hà cũng chạy tới xem thử, cháo loãng, bên trong còn cho thêm rất nhiều trấu, màu sắc căn bản cũng không phải là máu trắng, mà là màu vàng bụi bặm, giống như súp phân.

Nhưng ngay cả như vậy, số ăn mày lưu dân xếp hàng lĩnh ăn ở mỗi lều phát cháo đều là ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đại tuyết rét đậm, chỉ cần là có thể ăn vào miệng tạo ra phân, đó chính là thứ cứu mạng.

Không có người chê.

Kẻ chê đều là có ăn có uống.

Có dân chúng bản địa cũng chui vào ăn ké, nhưng nếm thử một ngụm liền lẩm bẩm chửi rủa rồi rời đi.

Tần Hà cảm ứng thử vị trí hiện tại của Từ Thiên n, lại phát hiện ông ta vậy mà đã chạy vào trong cung, cũng không biết là trốn hay là làm cái gì.

Cháo cứu tế rõ ràng là không đạt yêu cầu, nhưng mà xem ở việc nạn dân vẫn có thể ăn vào miệng, hiệu quả cũng không tệ, hắn nhịn.

Còn phải quan sát biểu hiện sau này, nếu như Từ Thiên n còn dám chơi đùa tiểu tâm tư gì, vài phút liền sẽ cho ông ta biết vì sao hoa lại đỏ như vậy.

Bến tàu nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt trước kia.

Thương nhân khứu giác nhạy bén chất đầy hàng hóa lại tiến lên phía bắc, thuyền cũng khôi phục qua lại, thương gia lui tới như dệt vải.

Các đại viện quán bên bến tàu kinh thành lại đầy người ngồi, xem thổi tiêu, xem múa eo, xem nhảy múa.

Nhưng mấy nhà hoan hỉ mấy nhà sầu, có người vui vẻ, liền có người xui xẻo.

Ai?

Tri phủ Hà Gian, Lương Thế Kiệt.

Xui xẻo đến mức độ nào?

Hoàng Đế chỉ dụ, chém đầu cả nhà!

Ài, báo ứng chính là đến nhanh như vậy, mạnh mẽ như thế!

Chuyện này nói đến, Lương Thế Kiệt này cũng thật xui xẻo.

Lương Thế Kiệt đoạt tình phục chức, phục nhậm Tri phủ Hà Gian.

Phủ Hà Gian nằm ở phía nam đất Yến, cách kinh thành chừng trăm dặm, vốn là không có chút liên quan gì đến đợt đả thảo cốc lần này của Địch Lỗ.

Nhưng đúng là rất trùng hợp, Lương Thế Kiệt lại không trực tiếp đi thẳng đến Hà Gian phục chức, mà lại tiến về phía bắc bái phỏng ân sư, đại lão Đông Lâm Từ Nham Khanh, sau khi viếng thăm xong thì đi tắt qua đường huyện Thuận Nghĩa.

Phía tây bởi vì Cao Khải Tiềm một trận đại bại, chuyển biến bất ngờ.

Mà tin tức lại không thể lưu truyền nhanh chóng, cho nên đợi đến khi tin tức truyền tới huyện Thuận Nghĩa thì Địch Lỗ đã bao vây Xương Bình, mắt thấy huyện Thuận Nghĩa sắp không giữ được.

Càng trùng hợp hơn chính là, Tri huyện huyện Thuận Nghĩa lại đang trống chỗ, quan mới chưa đến nhậm chức.

Bách tính toàn thành như rắn mất đầu, lúc này xem xét, ài, Tri phủ Hà Gian Lương Thế Kiệt đang nghỉ chân ở trong huyện.

Tốt a, đều là quan, mặc kệ hắn là ai, đẩy lên chủ trì đại sự trước rồi nói sau.

Lương Thế Kiệt nghe thấy Địch Lỗ đều đã đánh tới Xương Bình, nào dám chờ ở Thuận Nghĩa nữa, tán binh Địch Lỗ cũng đã đi vòng ở ngoài thành.

Một khi thành bị bao vây, cái huyện thành nhỏ rách nát này cũng chắc chắn xong.

Thế là Lương Thế Kiệt ngoài miệng nói mọi người không cần lo lắng, hết thảy đã có bản quan ở đây, nhưng lại ngầm phái người vụng trộm đi dò đường, nhân lúc bóng đêm chạy trốn.

Chuyện này cũng không biết là bách tính Thuận Nghĩa tức giận tố cáo, hay vẫn là do Ngụy Trung Lương nghe được phong thanh gì.

Ngụy Trung Lương mới lập được đại công nhờ việc trù lương đã sai sử cơ quan ngôn luận của Yêm đảng trực tiếp liên danh dâng một bản vạch tội Lương Thế Kiệt.

Khá lắm, cái này có thể đòi khanh gia tính mệnh.

Thời điểm Ngụy Trung Lương trù lương, đã không ít lần nhắc trước mặt hoàng đế, nói đảng Đông Lâm cùng cường hào Giang Nam liên hợp ngăn cản trù lương, khiến việc trù lương bị chậm trễ.

Hoàng Đế nghĩ tới đại chiến đã sắp đến, nên nhịn rồi lại nhịn, Địch Lỗ vừa lui, Hoàng Đế liền không nhịn được nữa.

Trực tiếp hạ chỉ, tịch thu tài sản trảm cả nhà Lương Thế Kiệt, Tam pháp ti hội thẩm đều miễn đi.

Thánh chỉ vừa hạ xuống, Phi Ngư Vệ xuất động, từ trên xuống dưới nhà họ Lương ba mươi mấy mạng người đều bị bắt lấy, đưa đến đầu chợ Tây.

Dân chúng vây xem quần tình cuồn cuộn, đồng thanh hô lớn: “Trảm! Trảm! Trảm!” Cục đá, rau thối, phân chó giống như là mưa đập về phía Lương Thế Kiệt.

Lương Thế Kiệt đầu bù tóc rối, mặt xám như tro, trong nháy mắt khi đầu rơi xuống, ông ta trông thấy Lai Phúc nước mắt tuôn đầy mặt đang quỳ gối ở nơi xa.

Đao chém đầu rơi xuống, trong khi cảnh vật đang xoay chuyển, ông ta nghĩ tới Hoàng Thành Nhân – Con hoàng bì tử khổ tu kia.

Giây phút lâm chung, ông ta đã hiểu, đây tất cả đều là báo ứng a.

Bình Luận (0)
Comment