“Ài, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn như vậy.” Tần Hà ném vỏ dưa trong tay đi, lắc đầu không còn gì để nói.
Sự trùng hợp thứ nhất, Lương Thế Kiệt đi bái phỏng ân sư, đúng lúc Địch Lỗ đột nhiên xuôi nam.
Sự trùng hợp thứ hai, Lương Thế Kiệt đi đường tắt qua huyện Thuận Nghĩa, đúng lúc trong thành không có quan.
Sự trùng hợp thứ ba, vừa vặn bị Ngụy Trung Lương biết được, lấy ông ta để chèn ép Đông Lâm.
Trùng hợp thứ tư, vừa đúng lúc Hoàng Đế đang trong cơn tức giận với việc Đông Lâm quấy nhiễu việc trù lương trù bổng.
Thời gian a, tính mệnh a.
Lương gia có được mạnh âm tổ tiên, có hai phần phúc duyên của Hoàng Thành Nhân cùng Lai Phúc bảo hộ, chỉ cần Lương Thế Kiệt không đem sự tình làm tuyệt, phàm là để lại một đường lui, cả nhà họ Lương dù không thể lên như diều gặp gió, nhưng vẫn có thể tiếp tục kéo dài.
Nhưng mà Lương Thế Kiệt chỉ muốn vui vẻ nhận lấy, một chút cũng không muốn trả giá.
Mười năm vất vả học hành, cũng không biết là “nhân nghĩa lễ trí tín” đã học vào đến bụng chó nào.
Hành hình hoàn tất, Lương Hà Lương Thị, liền cứ như vậy theo gió mà đi.
Thi thể được mang đến thiêu thi đường.
Theo luật Đại Lê, thi thể quan viên cùng gia quyến bị xử quyết đều phải do thiêu thi đường xử lý, không được xuống đất.
Mười ngày nửa tháng này, dân chúng nhắc đến Lương gia còn có thể nhổ mấy ngụm nước miếng.
Hai ba tháng sau, lại đề cập đến Lương gia, có thể phải suy nghĩ một hồi.
Hồng trần cuồn cuộn, thế sự biến ảo.
Thế gian này rõ ràng đã thiếu đi cả một gia đình, nhưng lại giống như, cái gì cũng không thiếu.
“Bán hạt dưa, bán hạt dưa đây, hạt dưa thơm ngon đây.”
“Son phấn bán giá hời đây.”
“Kẹo hồ lô đây, hai xâu kẹo hồ lô cuối cùng, ăn ngon giá rẻ.”
“....”
Sa điệu Thao Thiết yến, Kình lạc vạn vật sinh.
Đầu người lăn xuống ở đầu chợ Tây, đã nuôi không biết bao nhiêu tiểu thương cùng người bán hàng rong.
Đây cũng là chúng sinh.
“Lão bản, cho hai xâu kẹo hồ lô.” Tần Hà vội vàng chen vào.
“Có đây, hai xâu kẹo hồ lô, mười văn tiền.” Người bán hàng rong hô lên.
“Mươi văn? Sao lại tăng giá rồi, ta vừa mới đi qua chợ bán thức ăn, củ cải cũng đâu có tăng giá.”
“Củ cải tăng giá hay không thì liên quan gì tới kẹo hồ lô của ta?”
“Ài, ngươi cmn... Lần trước ngươi cũng không phải nói như vậy.”
“Vậy ngươi có ăn hay không, chỉ còn hai xâu này thôi, muốn có bán thì phải đợi đến ngày mai.”
Tần Hà lộ vẻ khó chịu, “Ăn.”
Người bán hàng rong xoay chuyển bao vải ở sau lưng tới trước người, giống như làm ảo thuật, lại móc ra hai xâu kẹo hồ lô cắm lên trên bọc rơm: “Kẹo hồ lôđây, hai xâu kẹo hồ lô cuối cùng, ăn ngon giá rẻ đây.”
Tần Hà: “Ân o_O???”
....
Thành bắc, trong một tửu quán vắng vẻ.
Một người đàn ông trung niên sắc mặt vàng như nến ngửa cổ lên ừng ực uống một ngụm rượu vàng cay xè, thở hổn hền, trên mặt lộ ra đầy vẻ cô quạnh.
Cái tửu quán này chính là một gian hàng cỏ tranh bốn phía đều lọt gió, tuyết lạnh lẽo len lỏi qua khe hở rơi vào trong chén rượu đang bốc hơi nóng, nháy mắt đã tan rã không còn gì nữa.
Phía bàn đối diện, một người đàn ông đội mũ da chó có đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Tả Mã đại nhân đúng là nhàn nhã thoải mái a, còn tới cái tửu quán này thưởng thức rượu?”
“Bằng không ta còn có thể làm cái gì đây?” Liễu Trường An nhìn về phía đối diện, trên mặt xuất hiện một tia trào phúng.
“Vũ Anh Quận Vương không rõ tung tích, chẳng lẽ Tả Mã đại nhân không nên đi tìm hiểu một chút?” Cam Đồ Cát lộ ra vẻ bất mãn.
“Tìm hiểu? Ngươi đoán ta tìm hiểu được cái gì?” Liễu Trường An cười tự giễu, chậm rãi nói: “Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm Luyện vậy mà đã đột phá ngoại kình, ha ha ha”
“Cái gì?”
Vẻ bất mãn của Cam Đồ Cát lập tức cứng đờ lại, gió tuyết đập vào mặt dường như là đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn.
“Ngoài ý muốn à?”
Liễu Trường An cười hắc hắc, bưng rượu lên ừng ực ừng ực đổ ào vào miệng, không ít rượu tràn ra, làm ướt cả cổ áo.
Đối với mật thám Đại Địch ẩn náu ở kinh thành mà nói, mùa đông này quá mức tàn nhẫn.
Đầu tiên là Liễu Thương bị đốt ở lò hỏa táng, sau đó là bị mất tích liên tiếp.
Hình Nô mất tích, An Ba Cốc mất tích, Nhĩ Mã Hồn mất tích.
Đặc biệt là Nhĩ Mã Hồn, một tướng quân vừa đa mưu túc trí lại vừa có thực lực mạnh mẽ, khi Liễu Trường An gặp được Nhĩ Mã Hồn, ông ta đã cho rằng mình có thể ngược gió lật bàn.
Kết quả, vừa đến núi Trống Đồng, Nhĩ Mã Hồn liền như sao chổi xẹt qua bầu trời, thoáng qua một cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
Mà sự thảm bại của Nhĩ Mã Hồn so với Vũ Anh Quận Vương lại không đáng nhắc tới.
Đại quân tây lộ hao binh tổn tướng, chật vật ra khỏi tường quan, tử thương gần 10 vạn, Vũ Anh Quận Vương mất tích.
Nói là mất tích, thực ra chính là đã chết, ngay cả thi thể cũng không thể tìm được.
Đối với Đại Địch mà nói, tổn thất như vậy đã là thương gân động cốt.
Mấu chốt hơn là, Đại Địch không chỉ không đánh được vật tư đủ cho mùa đông, còn tiêu hao số lương thảo vốn đã cực độ eo hẹp.
Bạch tai kéo dài, mùa đông này, Địch quốc nhất định sẽ có rất nhiều người chết.
Hiện tại, trong lòng Liễu Trường An đang rất sợ hãi.
Từ rất lâu rồi, ông ta đã mờ hồ nhận thấy kinh thành có một vị nhân vật cực kỳ khủng bố đang ẩn náu.
Người này chưa từng xuất hiện, lại can thiệp vào hết thảy mọi việc.
Mới ban đầu còn tưởng rằng người này chẳng qua là một cường giả mấy chục năm nội kình, về sau mới phát hiện không chỉ như vậy, chắc là nội kình đỉnh phong, cuối cùng phát hiện còn vượt hơn dự đoán, có lẽ là phía trên nội kình.
Vũ Anh Quận Vương vừa chết, Liễu Trường An lập tức hoàn toàn bối rối.
Thậm chí không chỉ là ngoại kình.
Kinh khủng hơn là, xét từ quỹ đạo hành động của Vũ Anh Quận Vương đến xem, thì cũng không phải đối thủ của người này.
Còn có Thẩm Luyện, nội kình đỉnh phong sử dụng “ngoại kình đan” cưỡng ép tăng lên thực lực ác chiến một trận với Vũ Anh Quận Vương, kết quả y không chỉ không chết, còn đột phá ngoại kình.
Đối với vị nhân vật cực kỳ khủng bố kia, Liễu Trường An luôn cảm thấy mình đã quên đi tin tức nào đó rất quan trọng.
Trực giác vẫn luôn nhắc nhở ông ta rằng, ông ta đã từng gặp cái vị nhân vật cực kỳ khủng bố kia.
Chỉ là ông ta có suy nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra người kia là ai.
“A Kỳ Na đại nhân gửi tin đến.”
Trầm mặc trong phút chốc, Cam Đồ Cát đột nhiên mở miệng nói.
Liễu Trường An ngẩng đầu, cảm giác như là mình đang đợi tuyên phán vận mệnh.
Đã có nhiều người chết như vậy mà bên phía mình lại không có bất kỳ một tình báo nào có liên quan đến vị “Tồn tại cực kỳ khủng bố” kia, nghĩ cũng biết Địch Vương sẽ nổi trận lôi đình.
“A Kỳ Na đại nhân đã thu được nhắc nhở từ chỗ Linh Tế đại Vu, đối với tồn tại ra tay với Vũ Anh Quân Vương có thiên cơ che lấp, Địch Vương chấp thuận chuẩn bị triệu tập tứ đại Tiên gia nghị sự, lệnh chúng ta án binh bất động, chờ đợi cường viện.” Cam Đồ Cát nói.
Càng ẩn nấp trong Man Kinh càng lâu, y cảm cảm thấy nơi này sâu không thể lường, giống như là vực sâu không đáy.
Trên chiến trường, ngươi biết kẻ địch ở đâu, chết cũng có thể chết một cách rõ ràng.
Mà Man Kinh này rộng như vậy, lại giống như là một vùng rừng rậm tối tăm, nguy hiểm ẩn núp ở trong rừng, ngay cả cường giả ngoại kình cũng sẽ bị một miệng nuốt hết, cực kỳ tối tăm lạnh lẽo.
“Thiên cơ che lấp?”
Liễu Trường An khẽ thở phào một hơi, suy tư trong chốc lát, ông ta nhìn về phía đầu phố cách đó không xa.
Nơi đó có một sạp bói quẻ, phía sau sạp có một lão già mù mặc áo gai, mắt quấn vải đen đang ngồi.
Trên sạp căng một tấm vải mới sáng ngời, trên tấm vải viết một câu đối.
Phê âm dương đoạn ngũ hành, xem nhật nguyệt trong lòng bàn tay.
Xem phong thủy xét lục hợp, nắm giữ càn khôn trong tay áo.
Hoành phi: Thiết khẩu thần toán, kiêm trị bệnh về đầu óc.