Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 191 - Chương 191 - Bắt Thanh Ngưu Đại Tiên

Chương 191 - Bắt Thanh Ngưu Đại Tiên
Chương 191 - Bắt Thanh Ngưu Đại Tiên

“Ầm ầm!”

Đột nhiên, một đạo thiên lôi từ trên trời giáng xuống, đánh vào trong thành.

Thiên uy chấn đến toàn bộ bách tính trong kinh thành đều phải rụt cổ lại, vẻ mặt kinh hoàng.

Thời gian gần đây không biết kinh thành có chuyện gì xảy ra, thường đột nhiên có sét đánh.

Thế đạo hỗn loạn, ngay cả sấm sét cũng thích làm loạn.

Thật là kỳ lạ.

Tần Hà đang ăn kẹo hồ lô vừa đi đến trước cửa chiêu ngục cũng không khỏi dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn trời.

“Tiểu Vũ ca, không phải ngươi vừa mới tan ca à, sao lại quay trở lại vậy?” Bách hộ trông cửa cười nói với Tần Hà.

“A, không phải là Lương Thế Kiệt vừa mới bị trảm sao, ta không yên lòng thi thể, muốn vào nhìn lại một chút.” Tần Hà nhếch miệng nở nụ cười.

“Tiểu Vũ ca quả là tận tâm với công việc, vậy ngài cứ bận rộn đi.” Bách hộ phòng thủ liền vội vàng gật gật đầu.

“Được rồi, hẹn gặp lại.”

Tần Hà vứt que xiên kẹo hồ lô đi, bước nhanh đi vào.

Thi thể quan to tam phẩm, Tần Hà đương nhiên không thể bỏ qua, đi vào một chuyến thuận tay đốt đi, không thể bỏ uổng cái đèn nhiếp phách nhỏ kia, thuận tiện nhìn xem bộ thi cương kia đã đốt như thế nào rồi.

Bách hộ phòng thủ dõi mắt nhìn Tần Hà tiến vào, vẻ mặt nghi hoặc.

Tiểu Vũ ca này cảm giác là lạ, ăn kẹo hồ lô không nói, ngữ khí còn hiền hòa.

Đám biến thái thiêu thi đường kia, từ trước đến giờ không phải là luôn mang cái mặt như mặt người chết à.

Tình huống gì đây?

Rẽ trái rẽ phải tới thiêu thi đường, quả nhiên là thi thể đã được đưa đến, vết máu trên mặt đất kéo dài thẳng một đường vào trong thiêu thi đường.

Cửa đá đã đóng lại, hiển nhiên là sau khi tiếp nhận thi thể, người của thiêu thi đường lại rời đi.

Không trách được Bách hộ phòng thủ nói là Nguỵ Vũ vừa tan ca.

Tần Hà nhìn trái nhìn phải không thấy có người, liền mềm nhuyễn cơ thể chảy đi vào.

Trong nội đường thiêu thi quanh quẩn mùi máu tươi.

Ba mươi mấy người của Lương gia chiếm hẳn một khu lớn, sắp xếp chỉnh tề.

Trừ đó ra thì không có thi thể khác.

Trong thành bắt đầu phát cháo cho nên thi thể rõ ràng đã ít đi, lò hỏa táng gần đây cũng đều rảnh rỗi.

Ở giữa thiêu thi đường còn có một lò lửa vẫn đang đốt cháy không ngừng, tự nhiên chính là thi cương.

Tần Hà không biết khi đám người của thiêu thi đường trông thấy bộ thi cương này thì có biểu lộ như thế nào, nhưng thi thể vẫn còn đang đốt cháy, như vậy là đủ rồi.

Cẩn thận quan sát, thi cương đã hỏa táng được non nửa, toàn thân đen nhẻm ửng đỏ, xương cốt có khác biệt rất lớn với xương người, trong miệng đều là răng sắc nhỏ, nhìn có chút rợn người.

Lắc đầu, Tần Hà ném ra mấy cái thuật tịnh vị, chuẩn bị công cụ khởi công.

Xử lý thi thể bị chặt đầu hơi phiền phức, khâu bên trong ba tầng lại khâu bên ngoài ba tầng, còn phải dùng then thép, bằng không không thể dựng lên được.

Huống chi số lượng còn có hơn ba mươi bộ.

Đến cũng đã đến rồi, Tần Hà đương nhiên sẽ không từ bỏ.

Thịt muỗi có nhỏ đi nữa thì cũng là thịt, nỗ lực sớm một chút, mới có thể vô địch sớm một chút.

Đường còn dài mà.

Cho dù là có vô ảnh thủ gia trì Tần Hà cũng phải tốn nửa canh giờ mới hoàn thành việc thanh lý toàn bộ thi thể.

Tất cả ba mươi bảy bộ thi thể đều bỏ vào lò, nhỏ thì hai bộ một lò, lớn thì một bộ một lò.

Oán khí thì chắc chắn là có, suy cho cũng mất đầu cũng tính là chết oan.

Đốt đi chừng ba, bốn tấm bùa trấn thi, thưởng thêm bốn, năm cây đinh trấn thi mới coi như giải quyết toàn bộ.

Nhưng khiến Tần Hà có chút không ngờ tới là, Lương Thế Kiệt lại yên lặng.

Cũng không biết là ông ta tự hiển nghiệp chướng nặng nề, hay là do trước khi chết đã tỉnh ngộ nên không có oán khí.

Nếu là như vậy thì thật là ứng theo câu nói kia, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Tuyền chưa bỏ cuộc.

...

Bên này Tần Hà vừa mới bận rộn xong.

Cửa lớn chiêu ngục.

Nguỵ Vũ với vẻ mặt như táo bón đang đi về phía chiêu ngục.

Sư mẫu đã hạ tử mệnh lệnh, muốn mình hôm nay nhất thiết phải mang hắn ta về,

Nhớ tới gương mặt béo mập kia gầm gừ kêu gào “Có năng lực ngươi giết chết bản Phật gia, bản Phật gia sẽ không đi ra”, Nguỵ Vũ liền có xúc động muốn chém chết hắn ta.

Nhưng ngươi muốn cho Nguỵ Vũ thật sự chém hắn ta, Nguỵ Vũ không dám.

Cái tên hòa thượng chết này nếu thật sự thiếu đi một cái linh kiện nào, đại sư bá ở Kim Quang Tự kia có thể sẽ xốc cả cái chiêu ngục lên.

Hòa thượng chết kia có chỗ dựa nên chẳng hề sợ hãi.

Bách hộ phòng thủ trông thấy Nguỵ Vũ, lập tức tỏ ra như trông thấy quỷ, nói: “Tiểu Vũ ca, ngươi... ngươi đi ra lúc nào vậy, sao ta lại không thấy?”

Nguỵ Vũ sững sờ, thầm nghĩ, ngươi quản cả việc ta đi ra ngoài lúc nào à.

Không để ý tới y, tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng mà bước được một đoạn, Nguỵ Vũ lại sửng sốt, không đúng!

Buổi trưa, lúc mình tiếp nhận thi thể rồi tan ca, tên gia hỏa này còn bắt chuyện với mình.

Chẳng lẽ... Ông nội ngươi, tên giả mạo lại tới!

Nguỵ Vũ vội vàng xoay người, lập tức túm lấy y: “Vừa rồi ngươi trông thấy ta đi vào?”

Bách hộ phòng thủ biến sắc, gật gật đầu: “Đúng vậy, chừng nửa canh giờ trước ta thấy ngươi đi vào, cũng không thấy ngươi đi ra, thật là kỳ quái.”

Nguỵ Vũ vỗ tay một cái, kêu lên: “Kỳ quái cái rắm, mau cảnh báo! Có người giả mạo ta mưu đồ làm loạn!”

Bách hộ phòng thủ lập tức trợn to hai mắt, nghĩ thầm, khó trách tên kia nhìn có vẻ không thích hợp, hóa ra là giả.

“Bì bì”

Rất nhanh, tiếng còi chói tai đã huýt vang.

Một đám thủ vệ hô to gọi nhỏ, niêm phong cửa hô người đến.

Nguỵ Vũ thì trực tiếp đi đến thư phòng của Thẩm chỉ huy sứ trong nha thự.

Thanh Ngưu Đại Tiên.

Xem như bắt được ngươi!

Lần này y muốn mời Thẩm Luyện ra tay, cao thủ ngoại kình mới ra lò.

Đợi đến khi bắt được Thanh Ngưu Đại Tiên, phải hung hăng dìm chết hắn ta trong phân trâu.

Không bao lâu sau, Nguỵ Vũ đã gặp được Thẩm Luyện.

“Thanh Ngưu Đại Tiên?” Chân mày Thẩm Luyện hơi nhướng lên.

Hai bên, Vũ Văn Tĩnh cùng Quý Thành Lương cũng đều biến sắc.

Bọn họ biết đến nhiều chuyện hơn so với Nguỵ Vũ biết đến.

Bắt Thanh Ngưu Đại Tiên?

Lấy cái gì bắt?

Tại sao lại phải bắt?

Nếu như không bắt được, đắc tội thì phải làm thế nào?

Những điều này.... Tất cả đều là vấn đề.

Hiện tại thế cục rõ ràng sáng tỏ, quả thực có thể dùng đầu gối để nghĩ.

Nhĩ Mã Hồn cùng A Kỳ Ca đều chết ở trong tay Thanh Ngưu Đại Tiên.

Còn có hai ngày trước, Đồ Bách Thú đã thề trước mặt mọi người, y căn bản là không có đến xem Thẩm đại nhân.

Đốt thi thể máu lạnh biến thái, Thẩm đại nhân đã sắp chết, y cũng không đến thăm hỏi một chút, nói không chừng chính là đang đợi đốt thi thể Thẩm đại nhân đấy.

Nói hơi xa, quan trọng là Đồ Bách Thú không đến, vậy người đến ngày đó, ngoại trừ Thanh Ngưu Đại Tiên còn có thể là ai?

Như vậy còn có thể bắt à?

Thẩm đại nhân còn nhờ hắn mới có thể cứu sống được, còn có ân tình trợ giúp tăng thực lực tiến thêm một bước nữa.

Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi đều nhìn về phía Thẩm Luyện.

Quyết định này, chỉ có thể do Thẩm Luyện đưa ra.

Có bắt Thanh Ngưu Đại Tiên hay không, hay là có gặp hay không gặp.

Đây là một vấn đề.

Trước mắt mà nói, Thanh Ngưu Đại Tiên ngoài việc tư tụ công đức ra thì không tìm ra tật xấu nào khác.

Nếu thật sự quyết tâm nhằm vào Thanh Ngưu Đại Tiên thì hai tòa miếu kia đã sớm bị phá hủy.

Còn có thể chờ đến hôm nay?

Thẩm Luyện suy tư trong giây lát, nhìn về phía hai người, lắc đầu nhẹ đến gần như không thể nhìn ra.

Hai người trao đổi ánh mắt một cái, Vũ Văn Tĩnh nói: “Kêu kêu gào gào, ngươi có thể xác định người kia là Thanh Ngưu Đại Tiên, hắn cưỡi trâu à?”

“Cái đó thì không có, nhưng hắn đã giả dạng làm ta rất nhiều lần, lần này chắc chắn cũng là hắn.” Nguỵ Vũ kích động nói, y tin tưởng, chỉ cần mời được Thẩm Luyện ra tay, chắc chắn có thể bắt được Thanh Ngưu Đại Tiên.

“Ngươi có chứng cứ gì không?” Quý Thành Lương hỏi.

Nguỵ Vũ lập tức ngây ngẩn cả người: “Chứng cứ?”

Quốc triều mấy trăm năm, từ khi nào Phi Ngư Vệ bắt người cần có chứng cứ?

Cảnh này sao trông có vẻ như đã từng gặp vậy?

“Có hay không có?” Vũ Văn Tĩnh ép hỏi.

Nguỵ Vũ lắc đầu, Thanh Ngưu Đại Tiên trơn trượt như vậy, có chứng cứ cái rắm nha.

Chỉ có thể đại khái, có lẽ, khả năng là Tần Hà, nhưng điều này Nguỵ Vũ cũng không dám tin tưởng, thật sự là thợ thiêu thi nho nhỏ thì chênh lệch quá lớn.

“Không có chứng cứ ngươi kêu gào cái gì?” Quý Thành Lương lộ ra vẻ không vui nói.

Nguỵ Vũ nhất thời cũng sắp khóc, như thế nào mà vừa liên quan đến Thanh Ngưu Đại Tiên, mọi người đều có phản ứng như vậy?

Đến cùng là chỗ nào có vấn đề?

Bình Luận (0)
Comment