Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 192 - Chương 192 - Có Thể Coi Là Bắt Được

Chương 192 - Có thể coi là bắt được
Chương 192 - Có thể coi là bắt được

“Hai vị đại nhân, vấn đề ở đây không phải là có chứng cứ hay không, mà là... Hiện tại, rất có thể là cái tên Thanh Ngưu Đại Tiên kia đang ở trong chiêu ngục của chúng ta mưu đồ làm loạn, ta coi như để đề phòng cũng cần bắt hắn ta mà, phải không?” Nguỵ Vũ nhắm mắt nói.

“Cái này....”

Vũ Văn Tĩnh do dự nhìn về phía Quý Thành Lương, trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Bởi vì gia hỏa này nói cũng rất có đạo lý.

Có người lẻn vào, không quan tâm ngươi là ai, đều chính là kẻ trộm, vậy nên không thể tha nha.

Bằng không uy nghiêm của Phi Ngư Vệ ở đâu? Uy nghiêm của chiêu ngục ở đâu?

Nó sẽ không trở thành chợ bán thức ăn đi?

“Khục.” Lúc này, Quý Thành Lương ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ngươi đây là đang dạy chúng ta làm việc sao?”

Vũ Văn Tĩnh nghe xong thật muốn giơ ngón tay cái cho Quý Thành Lương, cũng nói: “Chúng ta cần ngươi đến dạy chúng ta làm việc như thế nào sao?”

Ngụy Vũ: “o_O???”

“Trời đất chứng giám a, tiểu nhân tuyệt đối không hề có suy nghĩ muốn chỉ dạy hai vị đại nhân.” Nguỵ Vũ sợ hãi vội vàng khoát tay, mình rõ ràng là đang giảng đạo lý, làm sao lại trở thành dạy bọn họ làm việc?

Cái chụp mũ này quá khiên cưỡng đi?

Có phải là bọn họ đã nhận được lợi ích gì đó từ chỗ Thanh Ngưu Đại Tiên không, cho nên che lấp đủ chỗ cho hắn?

Hiện tại toàn bộ Phi Ngư Vệ đều không bình thường.

Không có cách nào khác, y chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Luyện từ nãy giờ không nói một lời, vị chỉ huy sứ mà mọi người trong Phi Ngư Vệ đều kính sự từ nội tâm, nói: “Thẩm đại nhân, chuyện nghi ngờ Thanh Ngưu Đại Tiên tiến vào chiêu ngục, xin ngài chỉ thị nên làm việc như thế nào.”

Nguỵ Vũ tin tưởng, Thẩm Luyện chắc chắn có thể đưa ra chỉ thị “bình thường”, hắn ta là trụ cột tinh thần của Phi Ngư Vệ, là thánh quang bao phủ, là vạn tà bất xâm, là người không thể bị thu mua, trong lòng Nguỵ Vũ đầy sự mong chờ.

“Khụ khụ.”

Thẩm Luyện ho nhẹ một tiếng, nói: “Tiểu Vũ, hai vị Thiên hộ đại nhân nói, cũng có đạo lý.”

“Cái gì?!”

Sự chờ mong trên khuôn mặt của Nguỵ Vũ lập tức cứng lại, ngay sau đó, y tông liên tông cửa chạy trốn.

Là khóc rời đi.

“Kia cái gì... Chúng ta làm như vậy có phải là không hay lắm không, ngộ nhỡ lão Đồ lại cho rằng chúng ta liên thủ khi dễ đồ đệ hắn thì làm sao bây giờ?” Nguỵ Vũ vừa chạy đi, Vũ Văn Tĩnh có chút bận tâm hỏi.

“Sợ cái gì, lúc Chỉ huy sứ đại nhân hôn mê bất tỉnh hắn cũng không qua thăm một chút, khi dễ thì khi dễ.”

Vẻ mặt Quý Thành Lương tràn đầy sự khó chịu, dừng một chút lại nói: “Ta nghe nói, gần đây Đồ Bách Thú đang say mê một cái lò đốt xác đến từ Tây Vực, nhất định phải phỏng chế được nó, những ngày này đều vẫn luôn ở nhà thử nghiệm lò.”

“Không phải chứ?” Vũ Văn Tĩnh liếc nhìn Thẩm chỉ huy sứ một cái, cả kinh nói: “Lúc Thẩm đại nhân hôn mê, hắn ở nhà thử nghiệm lò?”

“Hai người các ngươi đang nói luyên thuyên cái gì vậy.” Thẩm Luyện quét mắt nhìn qua hai người, nói: “Bản Chỉ huy sứ từ khi hôn mê rồi về thành cho đến khi thức tỉnh cũng mới chừng nửa canh giờ, Đồ Thiên hộ nhất thời không kịp tới cũng là chuyện bình thường.”

“Đúng vậy.” Vũ Văn Tĩnh cùng Quý Thành Lương vội vàng ngậm miệng, không dám nhiều lời.

Thẩm Luyện quẹt ngón tay lên bàn hai cái, nói: “Thanh Ngưu Đại Tiên bức hiếp Trung Sơn Vương phát cháo toàn thành, dạo gần đây thi thể hẳn là cũng bớt một chút đi?”

“Hồi bẩm Chỉ huy sứ, đúng là đã bớt đi, chỉ còn một nửa so với bình thường.” Quý Thành Lương trả lời.

“Nếu đã như vậy, liền để cho lò hỏa táng bốn thành hưu mộc bảy ngày, dọn dẹp sạch sẽ, thanh trừ sát khí, còn thiêu thi đường vất vả một chút, tạm thời gánh vác trọng trách đốt thi thể.” Thẩm Luyện khẽ cười nói.

Quý Thành Lương cùng Vũ Văn Tĩnh liếc nhau một cái, đều là khẽ hít một luồng khí lạnh.

Khá lắm.

...

Lại nói về Nguỵ Vũ, trở lại cửa lớn chiêu ngục, y tức đến sắp nghiến nát răng.

Thanh Ngưu Đại Tiên đúng không?

Được thôi!

Các đại nhân có thể quản chuyện Nguỵ Vũ ta muốn quản, chuyện các đại nhân không quản được, Nguỵ Vũ ta càng phải quản, đây chính là thiêu thi đường!

Lão tử đối đầu với ngươi.

“Các đại nhân nói như thế nào?”

Cửa ra vào, Bách hộ phòng thủ hỏi.

Hiện tại chiêu ngục Phi Ngư Vệ đã bị vây kín ba tầng trong ba tầng ngoài, đại môn đóng chặt, chỉ chờ bắt ba ba trong rọ.

“Còn có thể nói như thế nào, bắt người!” Nguỵ Vũ giậm chân nói.

Bách hộ phòng thủ không hề nghi ngờ, lập tức hô bằng gọi hữu, dẫn người xông về phía bên trong chiêu ngục.

Phòng thủ bên trong chiêu ngục đa phần là các quan như Bách hộ, Tổng kỳ, vừa tự phát liên hợp lại, lập tức chính là người đông thế mạnh, thanh thế to lớn.

Xông vào chiêu ngục chỉ làm một việc, phân biệt khuôn mặt, đặc biệt là người trông như Nguỵ Vũ, hoặc là người không có ai quen biết.

Nguỵ Vũ một mình dẫn đầu, như là nhân vật cốt lõi, khí thế hùng hổ.

Rất nhanh chiêu ngục đã bị lật tung đáy lên trời, chỉ còn dư lại mấy khu vực xung quanh thiêu thi đường là chưa điều tra đến.

“Đi thiêu thi đường.” Nguỵ Vũ nói.

Thế là một đoàn người tụ lại cùng đi đến thiêu thi đường.

Thông đạo u ám, ánh lửa chập chờn, bóng tối ở dưới chân tường không ngừng đong đưa co duỗi.

Bách hộ phòng thủ chỉ cảm thấy thân hình Nguỵ Vũ nhoáng một cái, y theo bản năng chớp chớp mắt, hết thảy lại là như bình thường, giống như chỉ là hơi hoa mắt.

“Thanh Ngưu Đại Tiên ở ngay bên trong.” Nguỵ Vũ lớn tiếng nói.

Đám người nhanh chấn đi tới, vừa quẹo qua cua lập tức phát hiện ra một “Nguỵ Vũ” khác, “Nguỵ Vũ” này quay người trông thấy đám người, vẻ mặt liền tràn đầy sự kinh dị cùng ngạc nhiên.

“Thanh Ngưu Đại Tiên!” Bách hộ trực ban hưng phấn hô lớn một tiếng, la lên: “Mau, bắt lại hắn ta!”

“Nhầm rồi, ta không phải là Thanh Ngưu Đại Tiên, ta là Nguỵ Vũ, ta là Nguỵ Vũ, hắn mới là... A” Thanh Ngưu Đại Tiên khua tay như quạt gió, kêu to.

Y còn chưa nói hết câu đã bị một tên Phi Ngư Vệ trực tiếp nhào tới.

Ngay sau đó chính là một đấm người.

Thời gian mấy cái nháy mắt, trên người ”Thanh Ngưu Đại Tiên” đã chất đầy đại hán, cảnh tượng có thể xưng là hùng tráng.

Không có cách nào, bản thân mình trong đại lao tự nhiên kiếm được một phần công đức, ai nguyện ý bỏ qua?

“Thanh Ngưu Đại Tiên” bị đè đến mắt trợn trắng, một đám Phi Ngư Vệ người thì bắt, người thì trói, người thì bịt miệng, động tác kia phải nói là rất thông thạo.

Rất nhanh gọn, Thanh Ngưu Đại Tiên đã bị trói thành bánh ú, mặc cho y kêu la như thế nào cũng vô dụng, lại không ai nghe tiếng.

“Nguỵ Vũ” thấy vậy, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hai hàm răng trắng.

“Tiểu Vũ ca, đã bắt được Thanh Ngưu Đại Tiên.” Bách hộ phòng thủ hưng phấn đến mặt đỏ bừng cả lên, Thanh Ngưu Đại Tiên chính là yên nhân mà Phi Ngư Vệ đã truy nã rất lâu, lần nay y ra sức bắt lấy, nhất định không thể tránh được lập một công lao.

Nói như thế nào đây.

Thời vận đến, muốn cản cũng cản không được a.

Ai có thể nghĩ trông giữ ở cửa nhà còn có thể bắt được một tên tội phạm truy nã chứ?

“Mau chóng dẫn đi thẩm tra, xem hắn ta còn có đồng đảng hay không, có thì nhanh chóng móc ra, miễn cho người chạy mất.” Tần Hà nhắc nhở.

“Hào, ta muốn đi ngay bây giờ.”

Bách hộ phòng thủ gật đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, Vũ ca, lần trước ngươi không phải nói có một cái vật chứng so dấu ngón tay của Thanh Ngưu Đại Tiên sao?”

“Vật chứng gì?” Tần Hà không hiểu.

“Hình như là một chậu phân trâu.” Bách hộ phòng thủ trả lời.

“Phải không, nguồn gốc là từ đây?” Tần Hà kinh ngạc.

“Cái gì... nguồn gốc?” Bách hộ phòng thủ thắc mắc hỏi lại.

“Không có gì, ngươi cứ tự do phát huy, một lát nữa ta sẽ quay lại.” Tần Hà lắc đầu.

“Được rồi.” Bách hộ phòng thủ liền vội vàng gật đầu, gọi thủ hạ khiêng Nguỵ Vũ rời đi.

“Ưm ưm”

Nguỵ Vũ ra sức giãy dụa, tức giận đến gân xanh trên trán đều nổi lên, một đám người cũng không giữ nổi y.

Bình Luận (0)
Comment