Tần Hà vừa ung dung nhàn nhã ra khỏi chiêu ngục đã cảm nhận được một đạo khí tức phong tỏa chính mình.
Rất mạnh, là cao thủ ngoại kình.
Nhưng Tần Hà không có hứng thú để tâm tới, bước qua đường đi đến chỗ ngoặt, lóe lên hai cái đã cắt đuôi.
Cái thứ nhân quả này, một tơ một sợi cũng là dính lên.
Có thể tránh thì nên tránh a.
Lại dính lên, thuật Thiên cơ che lấp cũng che không nổi.
Lại nói.
Gặp mặt thì nói gì đây?
Rút roi ra, hay vẫn là thọc cổ họng?
Nói thì dễ nhưng nghe không hay a.
Ra khỏi thành trở lại bến tàu, bách biến thần y của Tần Hà đã biến thành một cái áo choàng đen, lại đeo lên mặt nạ, liền đi Miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân.
Đây chính là tạo hình mới do chính bản thân hắn thiết kế cho Thanh Ngưu Đại Tiên, cảm giác thần bí tràn đầy.
Miếu vẫn là ngôi miếu kia, nhưng rõ ràng là đã được tu sửa thêm nhiều chỗ.
Bàn thờ lớn hơn, bồ đoàn cũng nhiều hơn, bức tranh thờ treo ở chính diện cũng đã được đổi mới.
Nóc nhà cũng được lắp lên xà gỗ mới, xem ra không qua bao lâu nữa sẽ lại được lợp ngói.
Bên cạnh tranh thờ còn đặt thêm một cái thùng công đức, đây là nguồn kinh phí đề tu sửa miếu.
Thay đổi lớn nhất chính là nền đất thần đường, trải một lớp gạch, so với nền đất ban đầu tốt hơn không chỉ một chút, khoảng đất trống bên ngoài còn có hai thợ ngõa đang bận rộn làm việc.
Nhưng không trông thấy Lai Phúc đâu.
Thỉnh thoảng lại có bách tính cùng lưu dân đi vào hứa nguyện lễ tạ Thần, Tần Hà chỉ có thể nghe thấy được một phần nhỏ, đại đa số là không thể nghe thấy.
Khả năng đây chính là sự khác biệt của việc thành tâm và không thành tâm a.
Đến lúc này, miếu Thanh Ngưu Tiên Nhân cuối cùng cũng đã có dáng vẻ của một ngôi miếu.
Trung Sơn Vương Phủ bắt đầu phát cháo liền có càng nhiều lưu dân chạy tới nơi này.
Đầu đường cuối ngõ đều đang lưu truyền, Thanh Ngưu Tiên nhân đại giá Trung Sơn Vương Phủ, thần dụ Trung Sơn Vương, lệnh Trung Sơn Vương mở kho cứu tế nạn dân, lúc này mới có chuyện phát cháo sau đó.
Lưu dân đến cảm ân nối liền không dứt, tiến vào thần đường hứa nguyện lễ tạ Thần.
Có vài người làm lễ tạ Thần vì việc hôm nay có thể uống được cháo, thuận tiện hứa nguyện phát cháo đừng ngừng, có một vài người thì nguyện tìm kiếm được thân nhân thất lạc, có vài người thì hứa nguyện sang năm mưa thuận gió hòa, chịu đựng qua mùa đông này rồi có thể về nhà....
Nguyện vọng của lưu dân rất mộc mạc, bọn họ chỉ là muốn sống sót mà thôi.
Nhờ vào bọn họ, dạo gần đây mỗi ngày Tần Hà đều có doanh thu hơn ngàn công đức.
Chỉ có điều, hơn này công đức này nếu so sánh cùng quần thể lưu dân ô ương ô ương lưu lại kinh thành thì chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Trong bụng có đồ ăn, ngoại trừ những kẻ có lòng cảm ân thì không còn có người đến đây cầu đồ ăn.
Thần tiên Đông Thổ, khó xử nha.
Hơi cảm ứng vị trí một chút, Tần Hà tìm được Lai Phúc ở trong mảnh rừng đằng sau miếu.
Lão đầu vừa lau nước mắt vừa dựng mồ cho người nhà họ Lương, thật thê lương.
Nói là mồ, thực ra chỉ là một đống đất nhỏ thêm một khúc gỗ khắc chữ làm bia, ngay cả chôn quần áo lập mộ cũng không phải.
Ba mươi mấy bia gỗ dựng thẳng thành rừng, thê thảm không thể tả.
Tiếng bước chân đi đến của Tần Hà kinh động đến Lai Phúc.
Lai Phúc vội vàng tiến lên bái, nói: “Đại tiên, ngài đã tới, lão gia nhà ta hắn... Gặp tai vạ bất ngờ...”
Chưa nói hết câu, Lai Phúc đã lại là nước mắt tuôn trào đầy mặt.
“Họa phúc luôn đi theo nhau, người đều có mệnh sẵn, ngươi nén bị thương a.”
Về thị phi đúng sai của Lương Thế Kiệt, Tần Hà không muốn nói nhiều, thời gian sẽ rất nhanh xóa nhòa đi tất cả. Kiếp này của Lai Phúc có phúc duyên thâm hậu, không có Lương gia liên lụy, cuộc sống của ông ta mãi đến gần sáu mươi tuổi mới coi như chân chính bắt đầu.
Một lát sau, Lai Phúc mới hơi bình ổn lại tâm trạng, móc một mảnh da lông màu vàng từ trong ngực áo ra, nói: “Đại tiên, hơn mười ngày trước có một người cho ta chuyển giao thứ này cho ngài, nói đại ân đại đức của ngài, kiếp sau hắn sẽ báo đáp, ta hỏi hắn tên gì, hắn lại nói không cần để lại tên, ngài biết.”
“Hoàng Thành Nhân.”
Ánh mắt Tần Hà hơi tụ lại, đưa tay ra nhận lấy.
Đây là một cái khăn quàng cổ tuyệt đẹp, toàn bộ đều là màu vàng đậm, không có pha tạp một chút màu sắc nào khác, màu lông sáng bóng, có phản quang nhàn nhạt, cầm trong tay nhẹ như không có trọng lượng, xúc cảm rất tốt.
Lúc ở Lương gia, Hoàng Thành Nhân muốn lấy bộ da lông làm giao dịch với mình, muốn mình giết chết Lương Thế Kiệt.
Mình không đồng ý, nhưng là lại cho nó ba ngàn công đức đổi một cái thân người gia nhập khói lửa nhân gian mười ngày.
Nhưng không ngờ được rằng, cuối cùng nó vẫn đem bộ da lông khổ tu trăm năm cho mình.
Chắc là không biết tìm mình ở đâu nên chỉ có thể đưa đến miếu.
Vọng khí thuật đảo qua, bộ da lông này không có một tia oán khí nào, đây chính là do Hoàng Thành Nhân trước khi lâm chung cam tâm tình nguyện lột ra, da lông thuần tịnh mang theo linh tính, có thể bảo vệ hậu thế, cũng có thể làm bảo vật gia truyền.
“Nó còn nói cái gì nữa không?” Tần Hà hỏi.
“Không có, đưa bộ da lông xong hắn liền rời đi.”
Lai Phúc lắc đầu, dừng một chút lại hỏi: “Đại tiên, ta nhớ có một con hoàng bì tử vẫn luôn qua lại ở Lương gia, màu sắc rất giống với bộ da lông này.”
“Đây là phúc khí cửu thế khó gặp.”
Tần Hà thần bí cười, nói xong liền cất khăn quàng cổ lông vàng này, sau đó quay người rời đi.
Hoàng Thành Nhân thọ hết chết già, Lương Thế Kiệt thì đầu rơi xuống đất, một suy nghĩ sai lầm, vạn kiếp bất phục.
Chính là không biết Hoàng Thành Nhân tự chôn cất mình ở nơi nào.
Chắc hẳn, có lẽ là nơi có thể quan sát nhân gian đi?
Nhưng mà chuyện này cũng chẳng còn có liên quan gì đến Tần Hà, người chết như đèn tắt, quá khứ theo sương khói, ân oán rối rắm của Lương gia cùng Hoàng Thành Nhân cứ như vậy đã hoàn toàn vẽ lên dấu chấm tròn.
Sẽ không còn có người biết đến, càng sẽ không có ai nhắc đến.
Trên cân đồng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Phúc duyên khó đến bất nghĩa khách, Thiên đạo không trả công ít tín đồ, Chớ nói nhân quả ít báo ứng, Lâm đầu một chút cũng không do người.”
Phần thưởng: Bút cầu nguyện.