Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 194 - Chương 194 - Bút Cầu Nguyện

Chương 194 - Bút cầu nguyện
Chương 194 - Bút cầu nguyện

Bút cầu nguyện: Đây là một cây bút thần có thể ghi lại lời cầu nguyện của tín đồ, tâm thành thì linh.

Chú thích: Nó khá tốn giấy.

Tần Hà cảm thấy rất vui mừng, cổ tay xoay một cái, bút cầu nguyện lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây là một cây bút có hình dáng rất kỳ lạ, trên thân bút có một cái cài bút trông cực kỳ tinh xảo, trông giống như là ba nén hương đang cháy.

Tần Hà lập tức lấy cuốn sổ nhỏ thần kỳ ra.

Không phải chỉ là tốn giấy à.

Đã sớm không lo.

Cẩn thận cài bút cầu nguyện lên trên bìa cuốn sổ nhỏ thần kỳ.

Ôi.

Dài ngắn vừa vặn, đúng là trời sinh một đôi.

Vừa mới cài lên, đã thấy bút cầu nguyện lấp lóe linh quang, sau đó liền bắt đầu ghi chép lên cuốn sổ nhỏ:

Lưu dân Ngưu A Tam Hương trấn, huyện Trần, Duyện Châu nguyện cầu trong cháo có thêm chút gạo, bớt trấu một chút.

Lưu dân Liễu Tử Thành thôn Liễu Gia Oa, huyện Mễ Chi, Thiểm Châu nguyện cầu sau khi chết hồn có thể về cố hương.

Hoàng bà dân chuyên trồng rau ở bên bến tàu kinh kỳ làm lễ tạ Thần con trai độc nhất lành bệnh, công đức +5.

Chưởng quỹ Miêu Ký Ngưu Hành Miêu Vĩnh Đức nguyện cầu có thể gặp được thêm mấy tên đại ngốc giống như Tần Hà, thực hiện được mục tiêu nhỏ là một năm có thể kiếm lời được ba trăm lượng.

Chưởng quỹ tửu lâu Đường Ký Đường Thiên Khôi nguyện cầu khách vào đầy quán, một ngày thu đấu vàng.

Tần Hà vừa nhìn mặt lập tức liền hơi đen lại.

Cùng là chưởng quỹ sao có khác biệt lớn như vậy chứ?

Ai là tên đại ngốc?

Đó là ngốc à?

Đó gọi là không thiếu tiền! Không thiếu tiền!

Xem Đường Thiên Khôi Đường đại chưởng quỹ người ta, nguyện cầu việc buôn bán rực rỡ phát đạt đi, một ngày thu được đấu vàng thì một ngày thu được đấu vàng đi, không mất mặt.

Bản Thanh Ngưu Đại Tiên anh minh thần võ, thông minh cơ trí, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cử thế vô song; cũng chỉ thua kém một chút so với các vị khán quan lão gia, khán quan nãi nãi đang theo dõi truyện mà thôi.

Ai là kẻ ngốc?

Còn mục tiêu nhỏ?

A phi!!

Học ở đâu ra, đức hạnh!

Tần Hà thở phì một hơi dài, có một cỗ xúc động muốn vọt thẳng đến thần đường đẩy Miêu Vĩnh Đức ra ngoài đánh một trận.

Nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi.

Bản tọa đường đường là Thanh Ngưu Đại Tiên, biển rộng có thể thu nhận trăm sông lòng ta có thể bao dung tất cả, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, không thèm chấp nhặt với kẻ gian thương ngươi.

....

Trở lại lò hỏa táng, Tần Hà trông thấy một đám thợ thiêu thi đang vui mừng hớn hở, đang ở đó thì thà thì thầm thương lượng gì đó.

Không chỉ bọn họ, Dương Bạch Đầu cũng tỏ vẻ rất vui mừng, trên tay còn cầm một tờ văn thư.

Tần Hà thắc mắc, thế là liền đi qua.

Dương Bạch Đầu nhìn thấy Tần Hà, cũng tiến lên đón, cười nói: “Tần Hà, Chỉ huy sứ Phi Ngư Vệ Thẩm đại nhân cảm niệm cả năm nay lò hỏa táng có nỗ lực cực lớn chấp hành công vụ, đặc biệt hạ văn thư, lệnh lò hỏa táng bốn thành hưu mộc bảy ngày, cẩn thận chỉnh lý lại nội vụ, thanh trừ tà khí cùng sát khí.”

“Bảy ngày?” Tần Hà giật mình sửng sốt, cho là mình nghe lầm.

Cái gọi là hưu mộc, chính là ngày nghỉ định kỳ, quan viên Đại Lê bao gồm quan sai, mỗi tháng chỉ có một ngày hưu mộc.

Cái nơi như lò hỏa táng này thì càng không cần phải nói, một năm có thể nghỉ hưu mộc một ngày thì đã có thể coi như là ân trạch.

Nếu như ngươi nói thiêu thi đường có bảy ngày hưu mộc thì Tần Hà tin, cái đám người kia đốt không hết thi thể thì đẩy về lò hỏa táng, cũng không quan tâm lò hỏa táng có thể chống đỡ được hay không, sẽ có bao nhiêu người chết.

Dù sao có thể không khiến bản thân mệt mỏi thì sẽ không để cho bản thân mệt mỏi.

Lúc nào lò hỏa táng có thể nghỉ ngơi bảy ngày chứ?

Sự việc khác thường thì nhất định có điều kỳ lạ!

Tần Hà cảm thấy không thích hợp, nói không chừng là Thẩm Luyện đã biết được thân phận của mình.

Việc hưu mộc bảy ngày này, e rằng là có vấn đề gì đó.

Tần Hà lập tức cảm thấy đau lòng.

Bảy ngày a.

Bị đốt thiếu mất bao nhiêu bộ thi thể a?

Một ngày hai bộ thiếu mười bốn bộ, một ngày ba bộ thiếu hai mươi mốt bộ.

Khá lắm, hôm nay khó khăn lắm mới kiếm lời được ba mươi mấy bộ.

Đã bù trừ mất hơn phân nửa.

Quá thiệt thòi!

Lắc đầu, Tần Hà đang định trở về phòng thiêu thi, kết quả Dương Bạch Đầu lại vội vàng lôi kéo Tần Hà đến một góc khuất không người, xoa tay cười tươi như hoa, nói: “Tần Hà, cái đuôi kia của Cao gia cùng Kiều gia hiện tại càng ngày càng hung, giá tiền đã tăng tới 1000 lượng, như thế nào, có làm hay không?”

“1000 lượng?”

Tần Hà do dự, tiền trà nước này coi như tạm được.

Một nhà 1000 lượng, hai nhà chính là hai ngàn.

Quan trọng nhất không phải là bạc, mà là bảy này này chính mình nên làm cái gì?

Thiêu thi đường không cần xem, đám quan thiêu thi kia đoán chừng phải làm hai ca mới có thể xử lý hết thi thể, hơn nữa đa số thi thể đều là bản địa, tuyết lớn phủ kín đường, thi thể vận chuyển từ nơi khác đến kinh thành cơ bản cũng đã tạm ngừng.

Muốn thi thể khá một chút thì chỉ có thể tự mình tìm.

Mặc dù bãi tha ma còn có mấy cỗ quan tài, nhưng băng đóng dày ba thước, bang bang cứng rắn, Tần Hà không muốn phí cái sức lực kia, cứ nuôi dưỡng ở đó, chờ đến đầu xuân lại nói, đã đánh dấu thuật xác định mục tiêu, không chạy được.

Nhớ tới đủ loại yêu ma quỷ quái du đãng kinh thành vào ban đêm.

Tần Hà cảm thấy, đánh một trận “thịt rừng” cũng không tệ, liền đồng ý: “Được rồi, ta đi nhìn thử xem, có thể làm hay không cũng chưa chắc chắn.”

“Có câu nói này của ngươi là đủ rồi, Kiều gia cùng Cao gia người ta, bây giờ chỉ nhận ngươi.”

Dương Bạch Đầu hưng phấn đến khuôn mặt đỏ bừng, nói: “Vậy ta đây liền đi trả lời bọn họ, nhân lúc hưu mộc, chúng ta làm mấy đơn.”

Sau đó, Dương Bạch Đầu lại nói qua tình hình của Cao gia cùng Kiều gia dạo gần đây cho Tần Hà.

Tóm lại một câu: Quỷ điểm đinh.

Bình Luận (0)
Comment