Cái gọi là quỷ điểm đinh, chính là một loại hiện tượng kinh khủng đặc thù.
Thời cổ đại, trước khi xuất chinh, người nào đi người nào không đi, lấy điểm đinh sa trường để cân nhắc, điểm đến ai, người đó phải ứng tiếng ra khỏi hàng, làm lính xuất chinh.
Nhưng chiến trường hiểm ác, từ xưa đến nay đi chiến trường chinh chiến có được mấy người trở về?
Đối với người bị điểm đinh mà nói, bị điểm đến chính là đi Quỷ môn quan, có thể sống sót trở về hay không thì phải xem mệnh có đủ cứng hay không, không có một chút nào châm chước.
Cái này gọi là tướng điểm binh.
Quỷ điểm đinh, chính là tham chiếu theo thuyết pháp “Tướng điểm binh”.
Một con quỷ hay là một thứ kinh khủng nào đó, mỗi ngày chọn một người phải chết, trốn không được, tránh không thoát.
Muốn ngươi chết canh ba, ngươi tuyệt đối sẽ không sống đến canh năm.
Đây là một tình cảnh cực kỳ khủng bố, giết người chỉ là một mặt, một mặt khác, chính là giày vò.
Bởi vì không có ai biết được, người tiếp theo phải chết là ai.
Trong khoảng thời gian này, Kiều gia cùng Cao gia chính là gặp phải quỷ điểm đinh.
Hai nhà lần lượt thay phiên nhau, ngươi chết một người, ta chết một người.
Không thêm một người, cũng không bớt một người, chỉ chết có một người, cũng sẽ không lấy nhầm.
Hơn nữa tử trạng cực kỳ thống nhất, chính là rơi đầu.
Vết cắt kia, còn phẳng hơn cả đầu bị trảm ở đầu chợ tây.
Hai nhà sợ hãi vô cùng, hoang mang nháo loạn, tìm người giải quyết chuyện ở khắp nơi nhưng lại không có tác dụng gì, còn chết ba người đến xem chuyện.
Sau đó liền không có ai dám đến xem, đây là đại hung.
Cái gì mà chỉ nhận định Tần Hà, thật ra chính là không thể mời ai tới nữa, túm được cọng cỏ nào cũng đều xem như cứu mạng.
Quỷ điểm đinh hôm nay đến phiên Kiều gia.
Tần Hà không đi gặp người của Kiều gia, ngủ một giấc tu chỉnh lại tinh thần đợi đến trời tối mới vác xẻng đi ra ngoài, đến ngõ Kiều gia.
Ngõ Kiều gia ở là ngõ phú hộ nổi danh ở kinh thành, ở bên trong đều là đại hộ nhân gia, viện tử đều được xây dựng một cách xa hoa.
Có lẽ là do Kiều gia bất tường, mấy viện tử xung quanh cũng bị mất nhân khí, tám chín phần mười là đã rời đi.
Nhưng Kiều gia không dời đi, bởi vì quỷ điểm đinh có một quy luật, ai trốn trước kẻ đó chết trước.
Lúc ban đầu người của Kiều gia cũng định trốn đi, nhưng kết quả là đều chết hết, người ở lại ngược lại còn sống lay lắt.
Một tới hai đi, liền không có ai dám chạy trốn nữa.
Mà không trốn thì kết quả cũng có thể từ từ chờ chết, cuối cùng cũng sẽ có một ngày đến lượt.
Tần Hà không biết trong này có bao nhiêu thù bao lớn oán, nhưng rõ ràng đây chính là muốn giày vò người của Kiều gia dưới trạng thái cảm xúc cực độ hoảng sợ, chính là không cho cái dứt khoát.
Tần Hà tìm một gốc cây đại thụ, quan sát đại viện Kiều gia từ phía trên.
Đại viện Kiều gia lúc này có thể nói là đèn đuốc sáng rõ, trạch viện lớn như vậy nhưng khắp nơi đều treo đèn lồng, sợ bị bóng tối bao phủ, chỉ có ánh sáng mới mang đến một chút cảm giác an toàn cho bọn họ.
Tất cả cửa chính, cửa sổ, sảnh, hành lang, hễ là nơi nào người có thể đi lại đều dán lên đủ loại đủ kiểu lá bùa, ngọc bài, dây mực, gạo nếp. Có thứ dùng để trừ tà, có thứ dùng để trấn thi, còn có thứ trấn linh, cẩn thận xem xét, đa số cũng là hàng thật giá thật, cũng không phải đồ lừa đảo.
Những thứ này chắc hẳn là “di sản” của những người đến xem chuyện lúc trước để lại.
Cái nghề xem chuyện này có nguy hiểm cực lớn, nhất là phải đối mặt với cục diện giết người như vậy, đấu phát không thắng, chết như thế nào cũng không biết.
Tiền không dễ lấy.
Nhưng có trọng thưởng thì tất nhiên cũng sẽ có dũng sĩ.
Hiện tại đang có một vị, cả người nhếch nhác, lôi thôi lếch thếch, thân gầy như que củi khô, đạo bào to rộng mặc trên người y trông cực kỳ không vừa người, hiện tại y đang ở đình nghỉ mát trong sân Kiều gia tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải cầm một đôi đũa dài kẹp lấy đồ ăn trong nồi canh.
Trong đình nghỉ mát được sắp xếp một bàn tiệc, lò lửa đang nấu tỏa ra hơi nóng, đạo sĩ hăng say bận rộn.
Người của Kiều gia đứng vây xung quanh đình nghỉ mát, cũng đều là mang lò sưởi, căn bản không dám ở trong phòng.
Hiển nhiên, đạo sĩ này khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ an toàn.
Tần Hà thấy vậy, vui vẻ.
Đây chính là người quen nha.
“Đạo trưởng, ngài xem còn cần lấy thêm thức ăn không?” Kiều Đại vẻ mặt đầy sự tôn kính cẩn thận dè dặt hỏi đạo sĩ.
Những ngày qua đối với Kiều gia mà nói, thật sự là quá mức gian nan, cùng Cao gia thay phiên nhau, hai ngày chết một người, lòng người bàng hoàng, Kiều Đại chỉ có thể mời người xem chuyện khắp nơi, không quan tâm là ai, chỉ cần tới đều có thể nhận trước 100 lượng bạc, nếu là có thể giải quyết được việc này, lập tức sẽ dâng lên ngàn lượng bạc.
Kiều Đại cũng không dám hô giá cao hơn, sợ người chưa tới đã bị dọa chạy mất.
1000 lượng cũng không tính là nhiều, phù hợp.
Trước kia có vài người tới, trên giang hồ cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng kết quả vừa nghe tới là chuyên môn gọt đầu thì trực tiếp bị dọa chạy, hoặc là ở lại thì cũng thật sự bị gọt đầu.
Kiều Đại đã sắp tuyệt vọng, bốn phía cầu gia gia cáo nãi nãi, thậm chí còn phá lệ ngầm đi cầu Phi Ngư Vệ.
Nhưng kết quả là Địch Lỗ xuôi nam, trên dưới Phi Ngư Vệ cũng loạn thành một đoàn, không ai rảnh bận tâm đến chuyện không liên quan này của nhà y.
Nhưng không thể ngờ tới, hôm nay nhà y lại có thể nghênh đón được một vị cao nhân khó lường đến.
Đệ tử thủ tịch của Lăng Vân Quan, đạo trưởng Ngô Đức.
Lăng Vân Quan danh xưng là đệ nhất quan Giang Bắc, là thánh địa của Đạo môn, xưa nay vẫn có qua lại với Phi Ngư Vệ cùng triều đình, thực lực cùng nội tình đó là chắc chắn là không còn gì phải bàn.
Kiều Đại lập tức cảm thấy, cuối cùng thì Kiều gia cũng có cứu tinh.