“Vô Lượng Thiên Tôn, lấy thêm chút thịt cũng được.” Đạo sĩ không khách khí chút nào, miệng nhồm nhoàm nói không rõ, đôi đũa dài quơ múa đó là kín kẽ không có khe hở, nước canh nóng bỏng vừa múc lên đã bỏ ngay vào miệng, đám người Kiều gia trông mà mắt tràn đầy sợ hãi thán phục.
Quả nhiên kỳ nhân ắt có kỳ hình, vừa xem đã thấy người này chính là cao thủ.
Tần Hà thấy vậy, được, đã có người lấp hố, vậy thì cũng không cần trông giữ ở chỗ này.
Tên đạo sĩ này vẫn có chút bản lĩnh.
Kinh thành rộng lớn lúc này, ở bên ngoài ánh lửa tuần đêm, yêu ma quỷ quái bắt đầu xuất động.
Vận khí tốt nói không chừng có thể bắt được mấy cái.
Thế là Tần Hà không tiếp tục dừng lại nơi đây, mở ra thuật vọng khí, tránh đi Hoàng Thành chói mắt, bắt đầu tìm kiếm.
Chẳng bao lâu sau, Tần Hà đã tỏa định được một đạo khí tức cách đó không xa.
....
“Ô! Ô! Đại quỷ tiểu quỷ ngồi thành hàng, bình an vô sự đi.”
“Canh hai đến, hàn triều tới, khóa cửa chính đóng cửa sổ.”
Đầu đường, lão bang tử thành tây gõ vang mõ trúc, tuần canh bên đường.
Lão bang tử có chút khẩn trương, đây là đại viện Kiều gia, gần đây luôn náo thi, điều làm cho ông ta càng sợ hãi hơn là, mõ trúc trong tay ở trong không khí lạnh lẽo đang hơi hơi nóng lên.
Thứ kia lại xuất hiện, dạo này mỗi lần ông ta đi qua nơi này, mõ trúc cũng đều nóng lên như vậy.
Nhờ đó ông ta vẫn luôn bình an vô sự, chỉ là đại viện Kiều gia thì thảm rồi.
Nghe nói là đã chết rất nhiều người, chôn đều chôn không xong.
Tiếng hô của lão bang tử vẫn không nhanh không chậm như cũ, nhưng chân lại tăng nhanh tốc độ.
Khi tuần tra ban đêm, bất kể là có chuyện gì xảy ra, trừ khi là không kiềm được nữa, còn không thì âm thanh đều phải luôn ổn định.
Toàn bộ chính khí trên người đều dựa vào hơi thở treo ở trong cổ họng kia, ổn định thì những thứ hại người trong bóng tối kia mới không dễ tìm đến ngươi.
Trái lại, nếu ngươi bối rối sợ sệt, những yêu ma quỷ quái vốn là không có hứng thú với ngươi cũng sẽ bị hấp dẫn tới.
Nhưng điều khiến lòng lão bang tử đột nhiên trầm xuống chính là, mõ trúc trong tay ông ta rất nhanh đã chuyển từ ấm nóng thành nóng bỏng, ngay sau đó, ông ta đã nghe thấy tiếng gầm trầm thấp cùng với tiếng móng vuốt cọ sát vào mặt đất.
“Bành!”
Bỗng nhiên, một thứ gì đó màu đen bất chợt nện xuống giao lộ cách ông ta hơn mấy chục bước.
Tuy nói trên trời chỉ là trăng khuyết, nhưng khắp nơi tuyết trắng xóa, ánh sáng vẫn tương đối không tồi.
Lão bang tử có thể nhìn thấy rõ ràng, đó là một thứ gì đó có bốn chân chạm đất, toàn thân đen sì, thậm chí lộ ra tia sáng lạnh lẽo của kim loại, thi trảo sắc bén cào trên nền đá tạo ra tia lửa.
Hiển nhiên đó là một bộ hung thi.
Gương mặt hung thi trắng bệch, giống như là thịt trắng bị trương phình, hai con ngươi đỏ tươi.
Toàn thân lão bang tử lập tức cứng đờ, cực hạn kinh dị khiến lông tơ ông ta đều dựng đứng cả lên.
Hiện tại ông ta đang đứng ngay giữa đường, hai bên đều là tường, quay người chạy rất có thể là không kịp!
Chết rồi!
Nhưng mà, ngay sau đó, còn không đợi hung thi dãy dụa đứng lên.
Một bóng người vai vác xẻng sắt đột nhiên xuất hiện, cúi đầu nhìn về phía hung thi, tiếp đó liền giơ cái xẻng lớn màu đen trên vai kia lên.
“Cạnh!”
Ngay sau đó đã đập lên đầu hung thi.
“Rống”
Hung thi gầm rú, nhưng là âm thanh này cũng không còn mang theo sự hung lệ, mà đã biến thành hoảng sợ cùng cầu xin tha thứ.
Bóng người thấy vậy, lại nhấc lên cái xẻng lớn màu đen.
“Cạch! Cạch!”
Lại đập liên tục hai cái, hung thi ngã xuống đất.
Ngay sau đó bóng người móc thứ gì đó từ trong ngực ra, đâm lên thân thể hung thi một cái.
Hung thi kia liền không động đậy nữa.
Lão bang tử trông thấy tất cả, một hơi nghẹn ở trong cổ họng, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, không dám chuyển động dù chỉ một chút.
Ông ta đã từng trông thấy cái xẻng lớn màu đen này.
Đó là một buổi tối cách đây khá lâu, nhiều lần nguy hiểm thiếu chút nữa đã khiến ông ta sống sờ sờ bị dọa đến bay mất hồn.
Tiếp đó lại thấy bóng người kia móc ra một cái túi, mở ra thu lại, đã bỏ hung thi vào, sau đó... Chậm rãi xoay người nhìn về phía lão bang tử, hơi nghiêng đầu.
Mắt đối mắt, lão bang tử như rơi vào hầm băng.
“Cứu mạng a!!”
Ông ta không thể kiềm thêm được nữa, sợ hãi quay người chạy, tiếng thét hoảng sợ chói tai vang vọng trong trời đêm.
Nơi góc đường, Tần Hà hơi sửng sốt một chút.
Thầm nghĩ, người này có phải là bị bệnh gì hay không, hung thi cũng đã bị giải quyết rồi, ngươi hô cứu mạng cái gì?
Lắc đầu đang chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này hắn lại cảm ứng được, một đạo ba động trong bóng tối vốn là không cảm nhận được, vậy mà lại bị tiếng thét sợ hãi của lão bang tử làm lộ ra.
Rõ ràng là có thứ gì đó đang ẩn núp bị ông ta dẫn động.
Đôi mắt Tần Hà lập tức sáng lên như là mắt chó trên áp phích.
Không ngờ trong lúc vô tình lại tìm được con đường phát tài.
Ngươi nói lão bang tử này a, thét to như vậy thì cách cả mười dặm cũng có thể nghe thấy, ai nghe mà không hưng phấn chứ.
Rất nhanh, Tần Hà đã cảm ứng được đạo khí tức ba động kia đang từ xa xa tiến đến gần lão bang tử, còn đón đầu chờ sẵn ở phía trước.
Nói thật ra, coi như thứ này bị hấp dẫn đến nhưng cũng không nhất định là nó sẽ ra tay, trong tay lão bang tử còn có đồ vật có thể khu âm trừ tà đấy.
Nhưng Tần Hà đâu có bận tâm những thứ này, xẻng pháp từ trên trời giáng xuống, một cái xẻng pháp đã đánh một thứ gì đó đang đứng ở đầu tường chuẩn bị tấn công người bay lên khỏi mặt đất.
Nhìn kỹ lại, khá lắm, còn không chỉ là hung thi.
Thân trên là người, thân dưới giống như là thân chó, hiển nhiên là thi khôi bị luyện chế.
Sản phẩm của Luyện thi môn?
Đây là có tiểu lâu la đang thả gió, hay là An Trùng Cửu vẫn chưa rời khỏi kinh thành?
Cũng không sợ bị đột phá ngoại kình cưỡi lên mặt?
Y như cũ, Tần Hà lại móc ra một cái túi vải vàng, bỏ thi khôi vào.
Xem ra đêm nay sẽ có thu hoạch lớn đây.
“Cứu mạng a”
Lão bang tử bị dọa thét to lần nữa, lại quay đầu chạy, tiếng thét còn chói tai hơn vừa rồi.
Cảnh tượng giống nhau như đúc, lão bang tử còn cho rằng là mình đã gặp phải quỷ đả tường.
Tần Hà thấy vậy, cười hắc hắc, lại đi theo sau.
Rất nhanh, đạo khí tức thứ ba đã dẫn động, lại là một bộ hung thi, đặc biệt là hung thi thi trảo.
Tần Hà đã từng gặp.
Ở đâu?
Chính là trong kịch đèn chiếu của Cao Bán Thành cùng Kiều Đại Lộc.
Thật ra quá trình mỗi một bộ thi thể hung biến đều không giống nhau, hiển lộ sự khác biệt rõ ràng.
Hung thi thi trảo cũng như vậy.
Giống như trên đời không có hai cái lá cây nào giống hệt nhau, trên đời này cũng không thể tìm được hai thi trảo giống nhau như đúc.
Tần Hà đã thấy thi trảo kia hai lần, chắc chắn không thể nhận nhầm.
Không ngờ lần này vậy mà có thể tìm được hung phạm?
Tần Hà cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng vào lúc Tần Hà đang ngây người, ở hướng đại viện Kiều gia lại đột nhiên truyền ra tiếng thét chói tai.
Đồng thanh vang lên, so sánh với tiếng thét của lão bang tử thì hiển nhiên là rõ ràng hơn rất nhiều.
Tần Hà nhìn xuống hung thi nằm dưới chân, lại nghe tiếng thét gào lộn xộn như là vỡ tổ trong đại viện Kiều gia, có chút ngơ ngẩn.
Hung thi đã nằm xuống, bên kia kêu cái quỷ gì vậy?