Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 197 - Chương 197 - Mê Án

Chương 197 - Mê án
Chương 197 - Mê án

Ngay lúc Tần Hà ngây người, Phi Ngư Vệ cùng với Binh mã ti đồng thời xuất động.

Một đoàn người do Bách hộ trực đêm Phi Ngư Vệ Thường Ôn dẫn đầu, vội vã chạy tới bên này.

Không có cách nào.

Tiếng lão bang tử gào thét quá dọa người.

Không thể giả vờ không nghe thấy được, nếu như phía trên hỏi, mình lại hỏi cái gì cũng không biết thì sẽ không thể xuống đài.

“Chuyện gì xảy ra?” Thường Ôn quát hỏi.

Lão bang tử trông thấy đám người Thường Ôn, thiếu chút nữa đã rớt nước mắt, lập tức kêu lên: “Có một tên yêu nhân muốn giết ta! Hắn vác một cái xẻng sắt, quá khủng bố!”

“Ở đâu?”

Thường Ôn không dám khinh thường, vội vàng rút Tú xuân đao ra khỏi vỏ.

“Ngay ở góc đường bên kia.” Lão bang tử chỉ vào góc đường nói.

Thường Ôn vội vàng dẫn người xông về phía đó, nhưng nơi đó làm gì còn có ai.

Ngược lại thì mặt đất đúng là có một vài dấu chân, nhưng quá lộn xộn, không biết ban ngày có bao nhiêu người giẫm qua.

...

Trở lại đại viện Kiều gia.

Lúc này người của Kiều gia đã hỗn loạn thành một nùi.

Kiều Đại đã chết.

Tối hôm nay, Kiều gia đã lại mất đi người lãnh đạo.

Kiều Đại là con trưởng của Kiều gia, sau khi Kiều Đại Lộc chết, con trưởng quản lý việc nhà, thời gian này tất cả mọi việc của Kiều gia đều là do Kiều Đại chủ trì.

Y cũng đã chết, nguyên nhân cái chết cũng không thay đổi!

Vẫn là bị cắt đầu!

Chuyện xảy ra rất đơn giản, Kiều Đại đi tiểu đêm, có quản gia và một tên tử đệ đi cùng, chỗ đi vệ sinh cũng không xa, chính là một cái lều cỏ tạm thời nằm ở sau ngã rẽ.

Quản gia cùng tử đệ Kiều gia đang quay lưng lại chờ người thì bỗng nhiên nghe một tiếng “đông” vang lên.

Quay người lại xem, chỉ thấy thân thể Kiều Đại đứng ở đó, đầu rớt vào thùng nước tiểu, máu bắn cao ba thước.

Không rõ y chết như thế nào, quản gia cùng với tử đệ không nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ một sự khác thường nào.

Người của Kiều gia hô to gọi nhỏ, sắc mặt của đạo sĩ Ngô Đức lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc.

Bởi vì y cũng không biết Kiều Đại chết như thế nào.

Dù sao thì là đã chết.

Giống như lúc trước, chỉ biết là người đã chết, đủ kiểu đủ loại rơi đầu, nguyên nhân lại không rõ.

Người của Kiều gia vừa vớt đầu của Kiều Đại lên, vừa vây quanh Ngô Đức hỏi.

Ngô Đức căn bản không thể giải thích rõ ràng, chỉ có thể khoái thác nói là muốn mở thiên nhãn, thi pháp để tìm hiểu rõ ràng.

Tần Hà thông qua Thuận Phong Nhĩ biết được chuyện đã phát triển ra làm sao, biến thành một tử đệ Kiều gia có khuôn mặt phổ thông, không có cảm giác tồn tại, đi đến chỗ Kiều Đại bị cắt đầu.

Thuật vọng khí đảo qua, không còn có khí tức đặc biệt điển hình nào còn sót lại.

Đầu Kiều Đại bị cắt xuống một cách cực kỳ phẳng, vẫn là một kích liền cắt đứt cổ, gọn gàng mà linh hoạt, không có chút dây dưa dài dòng nào.

Kiều Đại trợn to hai mắt, trên mặt đọng lại sự nghi hoặc, trước khi chết cũng không thể phát hiện được một chút nguy hiểm chí mạng nào đang giáng xuống.

Hiện trường đã hoàn toàn lộn xộn, thùng nước tiểu bị xô đổ ra, lều cỏ xây dựng tạm thời cũng bị đẩy đến ngã trái ngã phải, rơm rạ rơi vương vãi khắp mặt đất, vài sợi tơ nhện phất phới bay trong gió lạnh, bên trên bám đầy tro bụi, mặt tường loang lổ, mùi hôi thối bốc lên.

Tần Hà bất giác cũng rơi vào trầm tư.

Mê án a.

Theo kịch đèn chiếu thì Kiều Đại Lộc cùng Cao Bán Thành thật sự là chết dưới vuốt của hung thi, mọi thứ sau đó cũng đều chỉ theo hướng hung thi tập kích.

Nhưng hiện tại hung thi đang yên lặng nằm trong túi đựng thi của Tần Hà.

Vậy thì cái thứ tấn công người này là cái gì?

Chẳng lẽ là có hai bộ hung thi cùng làm loạn?

Đêm nay vừa đúng là một bộ hung thi khác gây chuyện?

Trực giác nói cho Tần Hà biết, chuyện này e là không đơn giản như vậy, sự tình khác thường ắt có điều kỳ lạ.

Nếu như chỉ là hung thi làm loạn, khoảng cách gần như vậy, không có khả năng đạo sĩ không phát giác chút nào.

Khi ở núi Trống Đồng, Tần Hà đã tận mắt nhìn thấy đạo sĩ kia thi triển bản lĩnh.

Cao đồ thủ tịch của Lăng Vân Quan, tuyệt đối không phải là danh hão.

Ngoại trừ hung thi, còn có quỷ mị.

Nhưng lệ quỷ lấy mạng người có lưu loát thế nào cũng vẫn sẽ bị nhiễm quỷ khí nồng đậm hay các loại âm khí lưu lại.

Suy tư trong chốc lát, Tần Hà lắc đầu, dứt khoát quay người rời đi, chuyện nghi hoặc của Kiều gia đã có đạo sĩ đau đầu rồi.

Để cho mình đi suy nghĩ, còn không bằng trở về đốt thi thể hung thi trước xem có manh mối gì không.

Thế là Tần Hà liền trở về lò hỏa táng.

Lấy hung thi ra, đơn giản thanh lý thi thể rồi bỏ thẳng vào lò.

Đôi mắt đậu xanh của đại vương bát trông thấy vậy thì hết sức tò mò, không rõ thi thể này lại lấy từ đâu ra.

Nhưng nó có một ưu điểm mà Tần Hà rất thích, đó chính là khi nên ngậm miệng lại thì tuyệt đối sẽ không hỏi đông hỏi tây, chỉ cắm đầu làm việc.

Đốt chỉ đốt riêng một bộ thi thể, đại vương bát bật hết hỏa lực.

Ngọn lửa Thâm Uyên cộng thêm dầu hỏa làm chất dẫn cháy, tốc độ thiêu đốt thi thể không tồi.

Nhưng dù sao đây cũng là thi thể biến hung, da cứng, quá trình đốt cháy vẫn hơi tốn thời gian.

Đốt gần ba canh giờ, thi thể mới hoàn toàn hóa thành than.

Nhưng mà chuyện làm cho Tần Hà càng thắc mắc hơn lại xuất hiện, bộ hung thi này, vậy mà không hề có liên quan gì đến Kiều gia cùng Cao gia.

Bình Luận (0)
Comment