Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 198 - Chương 198 - Bần Đạo Tới Trước

Chương 198 - Bần đạo tới trước
Chương 198 - Bần đạo tới trước

Đừng nói là đồng thời xuất hiện, thậm chí bộ hung thi này còn không phải ngậm oán mà chết.

Là tự sinh bệnh mà chết, người ở Hồ Quảng Nam Châu, hưởng thọ ba mươi chín tuổi, trước khi chết vì bệnh cũng đã có nhà có con nối dõi, cuộc sống cũng coi như là an ổn.

Nói thế nào đây, số tuổi thọ này cũng coi như là đã vượt qua tuổi thọ trung bình rồi.

Đối với Tần Hà mà nói thì thi thể như vậy rất “hiếm thấy”.

Bởi vì thi thể có thể đến tay hắn, thì đều là oán khí ngút trời, hoặc chết không cam lòng, kém nhất cũng là chết một cách khác thường.

Còn về nguyên nhân thi thể xảy ra hung biến, kịch đèn chiếu không có thể hiện ra.

Có thể là bị chôn nhầm vào nơi dưỡng thi, hoặc cũng có thể là do người luyện chế thi thể can thiệp.

Từ Hồ Quảng xa xôi đi đến kinh thành, khoảng cách cũng không hề ngắn.

Nghĩ mãi mà vẫn không ra, Tần Hà có chút buồn bực, lấy hai bộ hung thi còn lại ra giao cho đại vương bát xử lý, hắn nằm xuống đệm chăn suy xét.

Chuyện như vậy trước hết chỉ có thể dùng phương pháp loại trừ.

Đầu tiên, Kiều Đại không phải là tự sát.

Ừm... Không phải là tự sát.

Nói nhảm!

Ai không có việc gì lại tự cắt cổ mình chơi?

Hơn nữa, mấu chốt là dùng cái gì để cắt, đây là cái cổ to như cái chén, không phải là cắt móng tay.

Tiếp đó... Liền không có tiếp đó.

“Ài, cái thứ gì.”

Tần Hà lầm bầm một câu.

Nhắm mắt dưỡng thần.

Thích thế nào thì cứ thế ấy đi.

Trước đây ra quyết định chỉ đốt thi thể không cần giải quyết chuyện chính là Kiều Đại này.

Ai ra quyết định người đó chịu trách nhiệm, đêm nay nên đến lượt y chết a.

Số mệnh đã định.

Nói không chừng tối mai sẽ đến phiên “tiểu Cao Bán Thành”.

Tham quan truyền thừa, đứt gãy cũng tốt.

Bớt đi một vài quan lại như vậy, thế đạo này còn có thể sáng trong thêm một chút.

“Gia, ngài làm sao vậy?”

Ài, hành động này lại thể hiện ra ưu điểm thứ hai của đại vương bát mà Tần Hà cũng rất thưởng thức.

Thời điểm nên nói, đại vương bát lúc nào cũng mở miệng vô cùng đúng lúc.

Nếu cứ nén ở trong lòng thì thật khó chịu.

“Gặp phải một cái mê án, ngươi hỗ trợ phân tích tình huống một chút.” Thế là Tần Hà đặt tay lên trán, kể sơ chuyện xảy ra của hai nhà Kiều Cốc qua một lượt.

Đại vương bát nghe cực kỳ nghiêm túc, nghe xong lại trầm mặc rất lâu, mới nói: “Gia, ta không am hiểu xử án, nhưng từ góc độ của Thủy tộc chúng ta đến đánh giá, thì thật ra con người còn đáng sợ hơn cả những thứ như hung thi, quỷ mị rất nhiều.”

Tần Hà nghe vậy, từ từ mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía đại vương bát, nói: “Ý của ngươi là, vụ án này có thể là do người gây ra?”

“Ít nhất cũng không thể loại trừ nha.” Đại vương bát nói với vẻ không chắc chắn.

Tần Hà gật gật đầu, dừng một chút lại nhìn về phía nó: “Ngươi cảm thấy ta đáng sợ không?”

Đại vương bát hơi ngừng lại một chút, mặt mũi tràn đầy sự kiên quyết của người vệ đạo, nói: “Gia ngài chính là người hóa ái nhất, rộng rãi nhất, bá khí nhất, uy vũ nhất, anh minh thần võ nhất trên thế giới này, sao có thể đáng sợ được chứ, ai dám nói như vậy, Vương Thiết Trụ ta sẽ là người đầu tiên nổi giận với hắn.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tần Hà vui vẻ, tay khẽ lật một cái trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên Tẩy tủy đan, ném cho nó, cảm thán, vẫn là lời bịa đặt dễ nghe.

Phần thưởng của thi thể bình thường đã bị hạ thấp xuống rất nhiều, nhưng hung thi dính qua mạng người như vậy, từ trước đến nay vẫn luôn có phần thưởng không tồi.

Đốt một cái liền đốt ra một viên Tẩy tủy đan.

Đại vương bát nhận lấy, nhất thời kích động đến mức thiếu chút nữa dội luôn dầu hỏa lên người mình, mừng rỡ nói: “Cảm tạ gia.”

Tẩy tủy đan, tẩy xương phạt tủy, bài trừ tạp chất bên trong cơ thể, có thể trực tiếp tăng trưởng nền móng.

Mặc dù đại vương bát không nhận ra thứ này là cái gì, nhưng ngửi mùi cũng có thể biết, đây chắc chắn không phải là vật phàm.

Xuất phẩm từ Tần gia, tất nhiên là tinh phẩm.

.....

Qua ngày hôm sau, miễn cưỡng chờ được đến buổi tối.

Tần Hà đi Cao gia, lần này trực tiếp đi vào trong nhà.

Lý do không đứng ngoài quan sát nữa là, Tần Hà trực giác mối liên lụy đằng sau hai nhà Kiều Cao có khả năng vượt qua sự tưởng tượng của mình.

Giải quyết dứt khoát, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Đạo sĩ cũng ở đây.

Nhưng lần này, đãi ngộ của y không còn được tốt như tối hôm qua.

Rõ ràng là Cao gia đã nhận được tin tức, đạo sĩ cũng không thể ngăn cản được việc giết hại.

Cho nên đãi ngộ của y cũng đã bị hạ xuống theo.

Cao gia cũng chuẩn bị thức ăn, nhưng chỉ là rượu thịt bình thường.

Ngược lại thì “tiểu Cao Bán Thành”, cũng chính là Cao Văn Tùng khi nghênh đón Tần Hà lại ân cần hơn một chút.

Bởi vì lần trước Tần Hà tới đốt thi, ít nhất cũng không như xe bị tuột xích.

“Huynh đệ, ngươi theo đạo nào?” Đợi Cao Văn Tùng rời đi, đạo sĩ cau mày hỏi.

“Dưới trướng của Thanh Ngưu Tiên Nhân, Vô Danh.”

Tần Hà thuận miệng nói bừa, hiện tại hắn đã thay đổi khuôn mặt một chút, đảm bảo Cao Văn Tùng không nhận sai người, nhưng đủ để khiến đạo sĩ sau này gặp gương mặt thật của hắn cũng sẽ chỉ cảm thấy hơi giống, nhưng lại không phải cùng một người.

Cẩu đạo vô bờ, không đến ngày thành Thần không thể vứt bỏ.

“Thanh Ngưu Tiên Nhân?” Sắc mặt đạo sĩ hơi biến đổi, nói: “Không quan tâm là ngươi theo đạo nào, đơn làm ăn này là bần đạo tới trước, ngươi đây chính là thuộc về hành vi cướp đoạt.”

“Ngươi không thể bắt được, ta đây liền không tính là cướp.” Tần Hà phản bác.

“Ai nói bần đạo không bắt được, tối hôm nay bần đạo sẽ bắt được nó.” Đạo sĩ tranh luận lại.

“Hôm qua ngươi không thể bắt được thì cũng đã bỏ qua cơ hội, hôm nay đến lượt ta.” Tần Hà lắc đầu, lộ ra vẻ mặt ta đã ăn chắc ngươi.

“Ngươi đừng có mà làm loạn, không phải bần đạo hù dọa ngươi, liên lụy đằng sau hai nhà Kiều Cao này rất lớn, có thể hù chết ngươi.” Đạo sĩ nghiêm mặt nói.

“Ta chính là người dưới trướng Thanh Ngưu Tiên Nhân, trái thanh long phải bạch hổ, trâu già ở bên hông, đầu rồng ở trước ngực, người cản giết người, Phật cản giết Phật, ngươi thấy ta bị dọa sợ à?”

Tần Hà nói có vần có điệu, cố ý trêu chọc y, đạo sĩ rõ ràng là đã có kế hoạch, sở dĩ đuổi người chính là lo lắng mình đến sẽ gia tăng biến số, nhưng điều này lại càng khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Tần Hà.

Quả nhiên, qua một lát, đạo sĩ khẽ cắn răng, hạ giọng nói: “Vô Danh huynh đệ đúng không, được rồi, nếu ngươi đã biết chuyện này, chắc hẳn là cũng đã biết chuyện này không hề đơn giản, như vậy đi, sau khi chuyện này thành công, 1000 lượng bạc về phần ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện của ta, chính là ngươi đừng làm bất cứ điều gì.”

“Đây chẳng phải sẽ tỏ ra là ta không có năng lực, ăn không ngồi rồi hay sao? Tần Hà lắc đầu, “Không được.”

Đạo sĩ lập tức trợn mắt, tức giận nói: “Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, ngươi sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment