“Đậu xanh rau má, sao ngươi lại mắng chửi người vậy.” Tần Hà khó chịu, mặc dù nhà mình ở một thời không xa xôi khác, nhưng cũng ngươi cũng không thể ân cần thăm hỏi như vậy a.
Vừa mở miệng ra là đã lấy Đạo hiệu Phật hiệu ân cần thăm hỏi cả nhà người ra, sư phụ nào dạy?
“Vô Lượng Thiên Tôn, tội lỗi tội lỗi.”
Đạo sĩ chắp tay trước ngực vội vàng sám hối, còn lạy vài cái, sau đó y ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ cực kỳ ngạc nhiên chỉ về phía sau lưng Tần Hà, nói: “Mau nhìn, ở kia có một tên hòa thượng mông trần!!”
“Ở đâu?!”
Tần Hà sửng sốt, theo bản năng quay đầu.
Đúng lúc này, kình phong đánh tới, Tần Hà chỉ cảm thấy hai điểm trên ngực hơi hơi tê rần, ngay cả thân thể cũng hơi tê tê.
Quay đầu nhìn lại đã thấy đạo sĩ cười gian, lộ ra vẻ mặt đã thực hiện được âm mưu, nói: “Hắc hắc, trúng chiêu a?”
“Biện pháp này do ai nghĩ ra vậy?” Tần Hà cúi đầu nhìn một chút.
“Đây là biện pháp do Đức gia của ngươi tự nghĩ ra.” Trên mặt đạo sĩ viết đầy sự đắc ý, nói: “Dám đoạt mối làm ăn với Đức gia ta, ngươi còn non lắm, xem chiêu, điểm huyệt quỳ hoa thủ!”
Vừa dứt câu, tay đạo sĩ liền giống như là con thoi bay nhảy, bộp bộp bộp bộp điểm không dưới ba mươi lần trên khắp toàn thân Tần Hà, huyệt vị nào có thể phong thì đều phong lại hết.
Phong huyệt rất chính xác, không hổ là do đệ tử thủ tịch của thánh địa đạo môn ra tay, vô cùng điêu luyện.
“Ngươi đánh lén, ngươi không có võ đức.” Tần Hà phê bình.
“Ta tên là Ngô Đức (*), cần gì võ đức?” Đạo sĩ cũng chẳng thèm kiêng dè tên của mình một chút nào, còn móc một cuộn dây thừng từ trong ngực áo ra, miệng lẩm bẩm vài câu rồi tung về phía Tần Hà.
Chỉ thấy sợi dây thừng đó giống như là sống lại, trực tiếp trói Tần Hà lôi ra khỏi bàn, buộc vào cây cột ở đằng sau, còn tự động thắt nút.
(Note (*) Ngô Đức đồng âm với Vô Đức.)
“Cái này... là pháp khí?”
Tần Hà cúi đầu quan sát dây thừng, đôi mắt lập tức tỏa sáng như mắt chó.
Dây thừng có thể tự động trói người, tuyệt đối là pháp khí.
Pháp khí là một loại đồ vật có thể dựa vào pháp lực để sai khiến, dưới sự thôi động của chú ngữ hoặc là pháp lực sẽ có được tính tự chủ nhất định, sử dụng cực kỳ thuận tiện.
Cái thứ này bất kể là đặt ở chỗ nào cũng đều là bảo bối, có một vài pháp khí có uy lực lớn còn có thể dời núi lấp biển.
Đạo sĩ không hổ là xuất từ danh môn, đúng là xa xỉ a, tiện tay hất ra chính là một kiện pháp khí.
Tần Hà được thưởng một đống kỹ năng, nhưng cho tới bây giờ, được tính là pháp khí cũng chỉ có bút cầu nguyện cùng với bách biến thần y, ngay cả túi đựng thi thể cũng chỉ có thể nói là có một chút công năng của pháp khí.
“Hừ hừ, cái này gọi là Khốn tiên tác, không biết chứ gì.”
Đạo sĩ phủi tay, đắc ý nói: “Nói thật đi, ngươi chui từ đâu ra?”
Nói xong y còn chuyển động vòng quanh Tần Hà, khều chỗ này một cái, nhìn chỗ kia một cái, còn sờ sờ người Tần Hà, mò ra được mấy lượng bạc vụn, ước lượng qua rồi nhét luôn vào túi mình.
Sờ tiếp, lại mò ra ba cái túi đựng thi thể, ngửi ngửi, lại nhét vào túi mình.
Lại sờ lần nữa, không còn thứ gì, ghét bỏ nói: “Ngươi là dưới trướng Thanh Ngưu Đại Tiên, đi ra ngoài chỉ mang vài thứ như vậy?”
“Nơi nào, toàn bộ gia sản đều ở trên người đấy.” Tần Hà chân thành nói.
“Chỉ như vậy mà toàn bộ ở trên người? Quá nghèo.” Sự ghét bỏ trên mặt đạo sĩ càng thêm rõ ràng.
Tần Hà thử giãy dụa mạnh mấy lần, không thể tránh thoát, Khốn tiên tác không hổ là pháp khí, đủ chắc chắn.
“Đừng phí sức nữa, ngươi có giãy thế nào cũng không thoát được đâu.” Đạo sĩ quay người rời đi, tiếp đó đã thấy y chạy đến chỗ Cao Văn Tùng, chỉ vào Tần Hà thì thầm vài câu gì đó.
Cao Văn Tùng lộ vẻ chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn là gật gật đầu.
Thế là không có ai quan tâm đến Tần Hà.
Song phương đấu pháp, thắng bại đã định, Cao gia đương nhiên là sẽ đứng về phía người thắng, bởi vì chỉ có người thắng mới có thể kết thúc vận rủi của Cao gia.
Giải quyết xong Tần Hà, đạo sĩ bắt đầu triệu tập người của Cao gia, tất cả trên dưới Cao gia là ba mươi mấy người, ai nấy cũng đều mang vẻ sợ hãi.
Hung vật không chỉ cắt đầu người mang họ Cao, mà ngay cả quản gia cùng đầy tớ cũng đều là đối tượng tập sát.
Sau khi triệu tập đủ người của Cao gia, đạo sĩ để người của Cao gia tự đứng vững, tiếp đó liền ngồi trên mặt đất, bắt đầu tụng kinh.
Âm thanh ban đầu nghe rất quái lạ, còn mang theo tiếng địa phương, nhưng dần dần, âm thanh của y đã thay đổi, trở thành âm vang hùng hồn, tựa như là tiếng chuông đồng lớn.
Âm thanh cũng chầm chậm từ một phương hướng biến thành bốn phương tám hướng.
Phảng phất như ở trên chín tầng mây có một tôn Thần linh quan sát chúng sinh đang ngâm tụng kinh văn.
Một lực áp bách mạnh mẽ giáng xuống khiến hai vai cùng đỉnh đầu mọi người đều trầm xuống, đến mức khiến cho người ta muốn quỳ xuống.
Giống như chỉ có làm như vậy mới có thể thuyên giảm cái lực áp bách này.
《 Lăng Vân Trấn Tà Kinh 》
Pháp kinh trấn quan của Lăng Vân Quan, lấy ý chí cuồn cuộn hiên ngang giữa trời đất, trấn vạn tà trên thế gian.
Tần Hà âm thầm cảm thán, Lăng Vân Quan quanh năm chiến đấu cùng đủ loại yêu tà quả nhiên phải có một vài bản lĩnh, không có bản lĩnh cũng nội tình căn bản chơi không lại.
Còn có đạo sĩ kia.
Rõ ràng là đã nghi ngờ hung thủ cắt đầu trốn trong đám người Cao gia, bộ hung thi mình vừa đốt đi kia, cũng chỉ là đánh lừa người này tồn tại mà thôi.
Việc này làm cho Tần Hà càng thêm thắc mắc.
Bản thân mình phải thông qua việc xem kịch đèn chiếu của hung thi mới có thể xác định được hung thi cũng không phải hung vật thật sự, hung vật là một thứ khác.
Nhưng đạo sĩ này làm thế nào xác định được?
Thời điểm Kiều Đại chết, rõ ràng là đạo sĩ còn có chút hoang mang, vừa qua ngày đã rõ ràng rồi?
Câu hỏi này tạm thời sẽ không có đáp án, Tần Hà chỉ có thể đặt qua một bên, hắn cẩn thận quan sát biểu hiện của mấy chục nhân khẩu trên dưới Cao gia này.
Rất nhanh, Tần Hà đã phát hiện ra dị thường.
Giữa đám người, ngón tay của một người mặc trang phục đầy tớ đang chậm rãi duỗi dài ra, thuật vọng khí đảo qua, có thi khí bắt đầu bốc lên.
Chính là hắn ta, thi nhân!
Dù cho Tần Hà đã có suy đoán từ trước, nhưng khi hắn trông thấy cái thứ trong truyền thuyết này vẫn không khỏi giật mình kinh hãi.
Cái gọi là thi nhân, chính là một loại thi khôi giống như người, có hô hấp, biết nói, biết nhảy, biết ăn cơm, thoạt nhìn thì không khác gì với người bình thường, thi khí tụ lại bên trong, gần như không tỏa ra ngoài nên rất khó cảm nhận được.
Sơ hở lớn duy nhất chính là nhiệt độ cơ thể thấp và gần như không có máu.
Để kiểm chứng thi nhân, ngoại trừ dùng bí pháp ra thì còn có một phương pháp rất trực tiếp, đó chính là đâm một đao qua, phun máu chính là người, không có máu hoặc máu rất ít thì chính là thi nhân.
Nhưng cái phương pháp này không đến bất đắc dĩ cũng sẽ không ai làm, bởi vì nếu như lỡ đâm sai thì chính là một mạng người, hơn nữa khi phân biệt phải đứng cự ly rất gần, như vậy rất dễ bị nguy hiểm.
Những kiến thức này, đều là Tần Hà đốt đám người của Luyện thi môn kia mà học được. Không thể nghi ngờ, thi nhân thuộc hàng cao cấp trong luyện chế thi khôi.
Đây cũng là nội tình sở tại rất trọng yếu của Luyện thi môn, mấy trăm năm qua, Luyện thi môn luyện chế ra không ít thi nhân lẫn vào trong phố phường, ẩn náu.
Không có ai biết bọn chúng đóng vai người nào, muốn làm gì.
Bên trong thi khôi chứa đựng oán niệm của thi thể lúc còn sống, cần bình phục mới có thể chân chính luyện chế thành công.
Mà phương pháp đơn giản nhất để bình phục oán niệm trên thi thể chính là chém giết, lấy máu tươi của đối tượng oán niệm để cọ rửa.
Mặc dù Tần Hà đã biết có thứ này tồn tại từ trước, hắn chỉ là không nghĩ tới vừa đoán đã trúng.
“Rống!”
Thi nhân dưới tiếng tụng kinh đã sợ hãi đến mức không thể tiếp tục ngụy trang được nữa, gầm rú một tiếng, thi khí rốt cuộc không còn bị khống chế, phóng lên trời, quần áo trên người cũng nổ tung, lộ ra thi thể lông trắng.
“Sưu!”
Ngay sau đó, những sợi lông trắng trên thân thi nhân giống như là lông vũ uốn lượn, trong nháy mắt đã kéo thành một sợi tơ quấn về phía đạo sĩ, tốc độ cực nhanh.
Sợi tơ rất mảnh và nhẹ, thoạt nhìn như là tơ nhện, nhưng nó căng chặt, cắt chém không khí phát ra âm thanh chói tai.
Đạo sĩ đã có sự chuẩn bị từ trước, trực tiếp lăn qua một bên rồi nhảy lên tránh thoát.
“Ba” một tiếng, cái bàn ở bên cạnh đạo sĩ đã bị cắt ra làm hai, vết cắt cực kỳ vuông vức.
Đây cũng là thứ thi nhân dùng để giết người – thi tông, thứ này ở trong thi nhân cũng coi như là hiếm thấy.
Nếu như đối tượng nghi ngờ là sai thì chỉ rúc đầu vào sừng trâu không thể tự thoát khỏi, vạch trần chân tướng thì thật ra sự việc lại rất đơn giản.
Thi nhân tẩy oán, thi tông cắt đầu.
“Nghiệt chướng, liền biết là các ngươi!!” Đạo sĩ hét lớn, giơ tay bấm niệm pháp quyết, ngay sau đó chỉ thấy bốn phương đột nhiên có lưu quang sáng lên, nhanh chóng tạo thành một cái lồng nhốt thi thể trên đầu thi nhân rồi mạnh mẽ rơi xuống nhốt nó vào trong.
Khốn thi lung!
Đây là một pháp trận trấn thi đơn giản, cần bố trí sẵn, cũng không biết đạo sĩ chôn cọc trận bằng cái gì, khuyết điểm của nó là rất mẫn cảm, không thể bị pháp lực quấy nhiễu, nếu không rất có thể bắn nhầm.
“Rống!”
Thi nhân bất ngờ không kịp đề phòng đã bị nhốt lại, nó điên cuồng giãy dụa, thi tông cuốn ngược, đôi đồng tử đỏ tươi như máu.
Nó bắt đầu cắt chém khốn thi lung.
Lúc này Cao gia mới phản ứng lại, người nào người nấy đều hét lên rồi bỏ chạy.
Những cảnh tượng này nói thì chậm nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong mấy cái chớp mắt, nhanh đến mức khiến người ta không kịp nhìn.
“Ken két ken két”
Khốn thi lung phát ra âm thành không thể chống đỡ nổi gánh nặng, mắt trần có thể thấy, những sợi thi tông kia đã dần dần cắt vào trong, có dấu hiệu sắp bị đổ vỡ.
Đạo sĩ thấy vậy, sắc mặt đại biến.
Cái thi nhân này, lợi hại hơn rất nhiều so với dự đoán.
“Đạo trưởng, có cần giúp một tay không?” Đúng lúc này, tiếng nói của Tần Hà khẽ vang lên.