“Ngoan ngoãn đợi, đừng nói chuyện.” Đạo sĩ cũng không quay đầu lại, đáy lòng trầm xuống.
“Được thôi.” Tần Hà đáp lời.
Khốn thi lung từ trước tới giờ đối phó thi thể vẫn luôn thuận lợi, nhưng hôm nay lại rất xui xẻo, đạo sĩ gặp phải thi nhân khác thường.
Biểu hiện của thi nhân thiên biến vạn hóa, có sức mạnh lớn vô cùng, có đao thương bất nhập, có am hiểu nhảy cao, có am hiểu chạy trốn, thậm chí còn có một vài thi nhân có được một ít kỹ năng đặc biệt, như là ngâm thơ vẽ tranh, nấu rượu bếp núc.
Mười năm trước Tào Hà phủ bắt được một đạo tặc hái hoa, tên đạo tặc kia văn thải nổi bật, thậm chí ngâm thơ vẽ tranh còn có thể độc chiến quần nho, dựa vào tài năng xuất khẩu thành thơ đi khắp nơi khinh bạc thiếu nữ vô tri, ngay cả thiên kim đại tiểu thư Tri phủ Tào Hà phủ cũng không thể trốn được ma chưởng của y.
Tri phủ Tào Hà phủ nổi giận, truy bắt khắp nơi, bắt được y mang về xử trảm, một đao hạ xuống, đầu người rơi xuống đất nhưng lại chẳng có chút máu nào.
Khi đó còn gây ra nghị luận ầm ĩ, sau đó Phi Ngư Vệ phái người đến giám định, đó vậy mà lại là một bộ thi nhân.
Thi nhân ngâm thơ vẽ tranh dễ đối phó, bộ đầu nha môn có thể đè xuống.
Thi nhân có sức mạnh to lớn, đao thương bất nhập khó đối phó, nhưng cũng có biện pháp.
Mà thi nhân có lông hóa thành tông có thể so sánh với lưỡi dao sắc bén tuyệt thế này, thì thuộc về một loại cực kỳ nguy hiểm trong số đó.
Sơ ý một chút, đầu người rơi xuống đất cũng không biết rõ là chết như thế nào.
“Thiên La duy võng, địa Diêm Ma La; Kiếm sắc rời vỏ, trảm yêu trừ ma; Hết thảy tai nạn hóa thành bụi, Thái Ất Thiên Tôn, nhanh chóng theo pháp lệnh!”
Đạo sĩ nghiêm mặt, miệng thét ra lệnh, tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lập tức có một tấm kiếm phù từ trong túi bay ra, ngưng kết thành một thanh pháp kiếm ở trên không trung, pháp kiếm phóng lên trời rồi cấp tốc lao xuống, đâm về phía thi nhân.
Tần Hà cũng không cảm thấy kiếm phù như vậy sắc bén bao nhiêu, nhưng kiếm còn chưa đâm xuống, phần đầu thi tông của thi nhân đã như là sương khói gặp ánh mặt trời liền tan rã, bốc ra từng trận thi khí.
Rõ ràng đây là một loại phù chuyên môn đối phó với yêu ma quỷ quái, âm linh tà ma.
“Rống!” Thi nhân gầm rú, khuôn mặt dữ tợn, thi tông cuốn ngược mà lên, đột nhiên quấn lấy pháp kiếm đâm xuống.
“Bành bành bành!”
Thi tông cuối cùng đã phát ra âm thanh không gánh đỡ được, bắt đầu đứt gãy thành từng đoạn.
Nhưng thi nhân lại không ngừng sinh ra thi tông bổ sung, tiếp tục quấn lấy pháp kiếm, treo ở ba thước trên đỉnh đầu.
Mà bên phía đạo sĩ cũng không hề nhẹ nhõm, ngón tay đang bấm niệm pháp quyết phảng phất như là đã bị thiên quân trọng vật đè nặng, khuôn mặt căng trướng đến đỏ bừng.
Tràng diện lập tức rơi vào giằng co.
Thi tông dùng toàn lực chống đỡ pháp kiếm, khốn thi lung tạm thời không còn nguy cơ bị phá vỡ, kháp kiếm của đạo sĩ bị ngăn trở, không có cách nào tiến thêm.
“Đạo trưởng, thật sự không cần giúp một tay sao?” Tiếng nói thâm sâu của Tần Hà lại lần nữa truyền đến.
“Không cần, ngươi đừng nói nhảm.”
Đạo sĩ cắn chặt răng, từng chữ từng chữ theo kẽ răng phun ra ngoài, thầm nghĩ, có điểm huyệt quỳ hoa thủ cộng thêm khốn tiên tác, ngay cả thần tiên cũng khó tránh thoát, ngươi phí nhiều lời như vậy cũng có ích gì.
Khốn tiên tác có thể trói to có thể trói nhỏ, chuyên môn dùng để đối phó với giang hồ hiệp khách có được dị năng.
Dùng cái gì mà thuật nhuyễn thể, súc cốt công thì cũng vô hiệu, thậm chí ngươi có co lại hành một sợi bông nó cũng có thể trói chặt ngươi lại.
Huống chi còn có quỳ hoa điểm huyệt thủ.
“Được rồi.” Tần Hà lại lần nữa đáp lời.
Đối với đạo sĩ mà nói, thời gian giằng co này thật là dài dằng dẵng.
Pháp lực nhanh chóng tiêu hao, trên thân tựa như là có một quả núi đang đè nặng, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, xương cốt toàn thân như sắp bị nghiền nát.
Hơn nữa còn không thể mất đi ý chí, một khi mất đi ý chí vậy thì cũng xong rồi.
Chỉ có thể cắn răng kiên trì, cố gắng ngăn cản nó.
Bằng không, tối nay Cao gia có thể sẽ không lưu lại một người sống.
Thi nhân liên tục gào thét, cũng đang liều chết, tấm kiếm phù này có tác dụng khắc chế nó cực mạnh, mỗi sợi thi khí tiêu hao đều là căn nguyên của nó.
Người của Cao gia kinh hoàng nhìn xem hết thảy, một đầy tớ thường này luôn tươi cười chào hỏi người khác lại là quái lông dài, cái thi mao kinh khủng kia giống như là có thể cắt đứt tất cả mọi thứ.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hai mươi mấy nhịp thở sau.
“Ông!”
Đột nhiên pháp kiếm lao xuống hơn một thước.
Là thi nhân không trụ nổi, thi tông của nó sau một thời gian liên tục sinh trưởng nhiều như vậy, tốc độ rõ ràng là đã trở nên chậm đi một chút.
Đạo sĩ thấy vậy, đôi mắt sáng lên, khơi dậy chút pháp lực cuối cùng, điều khiển pháp kiếm đâm về phía thi nhân.
Ngay sau đó, pháp kiếm lần nữa hạ xuống một tấc.
Mặc cho thi nhân gào thét như thế nào cũng khó có thể ngăn cản.
Cán cân thắng lợi dần dần nghiêng về phía đạo sĩ.
“Rống!!”
Nhưng vào đúng lúc này, bỗng nhiên có một bóng người từ trên trời giáng xuống, đột ngột rơi vào giữa viện tử.
Đạo sĩ nhìn kỹ lại, khuôn mặt thoáng một cái đã tái ngắt.
Người này mặc áo khoác màu tro, toàn thân đoản đả, là quản gia Kiều gia.
Nhưng ông ta là quản gia sao?
Đương nhiên là không phải, ông ta cũng là thi nhân!
Kiều gia cùng Cao gia đều có một bộ thi nhân gây chuyện, hẳn là cùng một đám luyện chế thi khôi, chia ra hai nhà Kiều Cao cọ rửa tàn oán.
Cái tên ở Cao gia này sắp đỡ không được, cái tên ở Kiều gia liền chạy tới giúp đỡ.
Tối hôm qua khi Kiều Đại bị cắt đầu, tên quản gia này chính là một trong hai người đi cùng Kiều Đại đi giải đêm, ra tay quả thực rất đơn giản.
Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn một cái, đạo sĩ đã có thể xác định.
Đúng như dự đoán, quản gia không nói một lời, gầm thét một tiếng, thi tông toàn thân như là cây rong nhanh chóng sinh trưởng, trực tiếp cuốn về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ kinh hãi, nhảy mạnh một cái, tránh đi.
Pháp kiếm không còn được duy trì, lập tức liền tiêu tán, thân thể đạo sĩ hơi lảo đảo, cơ hồ là ngã như chó gặm bùn, bàn đá xanh dưới chân bị thi tông cắt phá thành từng mảnh.
“Tình hình không ổn mọi người mau chạy trốn, không giải quyết được rồi.”
Đạo sĩ đứng dậy, sau đó lăn một vòng bật người phóng đến cây cột.
Một cái thi nhân đã là cực hạn, hai cái thì y hoàn toàn không phải là đối thủ.
Đạo sĩ cũng không còn biện pháp nào khác.
Y bổ nhào vào chỗ cây cột, không nói hai lời lập tức luống cuống tay chân cởi dây trói ra.
Nhưng mà đang cởi bỏ giữa chừng y lại phát hiện điều bất thường, người đang bị trói trước mặt này, thế mà lại là Cao Văn Tùng.
Mà “Vô Danh” mới vừa rồi bị trói, hiện tại đang vác một cái xẻng lớn màu đen không biết lấy từ đâu ra, vẻ mặt ung dung, thản nhiên hỏi: “Đạo trưởng, lần này có thể giúp một tay rồi chứ?”