Đạo sĩ thấy vậy, “Ách” một tiếng, hít sâu một hơi, hai tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.
Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, đây là tình huống gì?
Khốn tiên tác vậy mà không thể trói được hắn?
Điều này sao có thể chứ?
Còn có Cao gia Cao Văn Tùng, không có bản thân mình thi pháp, làm thế nào mà bị trói lại được?
“Ngươi tự thoát ra?” Đạo sĩ hỏi, trong lòng chính là sấm chớp rền vang.
“Đúng vậy.” Tần Hà gật đầu.
“Không phải, sao ngươi có thể tự mình thoát ra được?”
“Không khó, rất đơn giản nha.” Tần Hà nở nụ cười thần bí.
Đạo sĩ nuốt nước miếng một cái, quả thực không thể tin nổi.
Sau khi tiếp nhận sự thật lại là giận mà không có chỗ trút, hô to: “Không phải, ta nói này Vô Danh huynh đệ, ngươi đã thoát ra sao ngươi lại không tới hỗ trợ?”
Tần Hà lộ vẻ vô tội: “Ta hỏi ngươi ba lần, chính ngươi bảo không cần!”
Đạo sĩ nghe vậy, thiếu chút nữa ngất đi.
Thế đạo này sao vậy, người sao lại đột nhiên thành thật như vậy? Nghe lời như thế chứ?
Nói không chừng người này chính là đầu óc có bệnh.
Không đúng.
Chắc chắn là bị bệnh.
Tình huống như vậy, thấy không ổn thì hoặc là nhanh chóng chạy trốn trước một bước, hoặc là tiến lên hỗ trợ?
Liền đứng ở đằng sau xem kịch, đầu óc ngươi không có bệnh thì ai có bệnh?
“Rống rống”
Trong thời gian nói chuyện này.
Hai tên thi nhân đã cắt phá được khốn thi lung, đôi mắt chúng đỏ tươi như máu, đồng thời nhìn về phía đạo sĩ.
Đạo sĩ nuốt nuốt nước miếng, nói với Tần Hà: “Lên đi, hiện tại cần ngươi giúp đỡ.”
“Được rồi.”
Tần Hà gật đầu, giơ cái xẻng lớn màu đen rồi lao đến hai tên thi nhân.
Đạo sĩ thấy thế, quay người liền phóng tới tường viện, hất người leo lên, nói: “Huynh đệ cố gắng chống đỡ, bần đạo đi gọi người tới giúp ngươi.”
Có đầu sắt ngu ngốc kéo dài thời gian, hiện tại không đi thì còn chờ tới khi nào.
Nhưng mà ngay sau đó, y chỉ cảm thấy sau lưng có kim quang lóe lên.
Tiếp đó, “Bụp bụp bụp”
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái đầu sắt ngu ngốc kia đang quơ mua cái xẻng lớn màu đen, đập liên tục vào hai bộ thi nhân đã ngã xuống đất.
Cái xẻng kia quơ múa tựa như là cái bánh xe gió.
Hai bộ thi nhân bị đập đến thi khí tản ra tứ phía, cái thi tông kinh khủng kia cũng không còn thấy bóng dáng.
“Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn!”
Đạo sĩ một chân đã leo lên đầu tường trực tiếp thấy choáng váng.
Tất cả những điều này nói ra thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
Trong thời gian nháy mắt khi y quay người, hai bộ thi nhân thế mà đã biến thành chuột đất dưới cái xẻng lớn màu đen của đầu sắt ngu ngốc kia, bị đập đến không còn lực trở tay.
Ngay sau đó, chỉ thấy tên đầu sắt ngu ngốc kia vung tay quăng về phía hai bộ thi nhân một cái, có thứ gì đó có hình châm sắc bén đã đâm vào thân thể thi nhân.
Thi nhân lập tức nằm bẹp, không còn động đậy.
Rõ ràng là đinh trấn thi.
Kỹ thuật chế tác ra nó đã thất truyền mấy trăm năm.
Trong lòng đạo sĩ cuồn cuộn như biển gầm, tay hơi buông lỏng, “ai nha” một tiếng đã rớt từ đầu tường xuống đất, đập đến mắt nổi đom đóm.
Đợi y vịn tường đứng dậy mở mắt ra xem xét, tên đầu sắt ngu ngốc kia đã xuất hiện ngay trước mắt, nhìn về phía y nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Quỳ hoa điểm huyệt thủ!”
“Ba ba ba ba”
Đạo sĩ chỉ cảm thấy ngực tê rần, sau đó cơ thể y đã không còn nghe sai khiến.
“Không hay rồi!”
Đạo sĩ thầm hô không ổn, cái tên đầu sắt ngu ngốc này không phải là đầu sắt ngu ngốc.
Hắn đây là đang chơi a!
Ngay sau đó, quả nhiên tên đầu sắt ngu ngốc này đã bắt đầu lật thân thể y.
“Huynh đệ, ngươi đây là làm gì vậy?” Khuôn mặt đạo sĩ run rẩy, lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Đối phương là quỷ nghèo nhưng mình lại không phải a, chỉ khốn tiên tác đã có giá trị liên thành.
“Rõ ràng như vậy mà ngươi không nhận ra được à, đương nhiên là cướp đoạt rồi, học theo ngươi đấy.” Tần Hà nở nụ người, lục qua lục lại, lục được khốn tiên tác từ trong túi y ra, hài lòng kéo kéo, cất vào túi của mình.
“Đại ca, ta không chơi cái trò cướp đoạt này có được hay không, vừa rồi ta chỉ đơn thuần là đùa với ngươi một chút mà thôi.” Đạo sĩ bắt đầu cầu xin tha.
“Thế à, vậy bây giờ ta cũng đang đùa giỡn với ngươi, ngươi có nhìn ra được không?” Tần Hà lại móc móc, lấy ba cái túi đựng thi thể trong túi áo đạo sĩ về.
“Đại ca, ta sai rồi, ngươi đừng làm như vậy, chuyện gì cũng có thể thương lượng, có thể thương lượng.” Đạo sĩ sắp khóc.
Người trước mặt y này sâu không thể lường, vị trí điểm huyệt đều là nơi y đã từng điểm, hơn nữa còn chuẩn xác hơn, nội kình lại càng mạnh mẽ hơn, không có một hai canh giờ, căn bản là không thể giải được.
“Hiện tại ngươi có thể thử thuyết phục ta đừng đùa giỡn ngươi.” Tần Hà sao có thể dễ dàng bỏ qua cho y, không ngừng lập người y qua lại, từ bên trong mọi túi ngoài, túi ẩn lấy ra đủ loại bùa chú, ngọc bài, cùng với nội đan yêu vật và các loại bình bình lọ lọ không biết chứa đựng cái gì.
Đừng thấy thân thể đạo sĩ gầy nhom, nhưng một thân đạo bào của y lại mang không ít đồ vật.
Sờ trên người xong, Tần Hà lại nhìn về phía quần đạo sĩ, phát hiện đũng quần của y dài rộng hơn quần của người bình thường rất nhiều, có vẻ như ngầm có càn khôn.
Đạo sĩ lập tức kêu to: “Huynh đệ, nơi đó không được, tuyệt đối không được.”
Tần Hà bỏ ngoài tai, thình lình giật ra, lập tức ngạc nhiên há to miệng.