Khá lắm, chỉ thấy trong đũng quần đạo sĩ, kim quang lấp lánh, muôn ngàn tia sáng lóe lên.
Ở bên trong, vậy mà lại cất giấu một quả trứng.
Một quả trứng lấp lóe kim quang!
Lớn chừng chậu rửa mặt, linh tài bảo dược làm tổ, vàng bạc tiền đồng thành ổ, bảo khí trùng thiên.
“Oa”
Trên mặt Tần Hà tràn đầy vẻ ngạc nhiên thán phục, đạo sĩ này, khá là có hàng a.
Một cái quần khố trông như có đũng ở bên ngoài, nhưng bên trong lại chính là một mảnh không gian.
Nếu móc hết toàn bộ đồ vật bên trong ra, có thể chất đầy cả một gian phòng.
Lại nhìn lên phía trên treo ba cái thứ đen sì.
“Di”
Vẻ mặt Tần Hà lại tràn đầy sự ghét bỏ.
Khuôn mặt đạo sĩ run rẩy, kêu lên: “Huynh đệ, thứ này ngươi tuyệt đối đừng có động đến, tuyệt đối đừng động đến a.”
“Đây là cái gì vậy?” Tần Hà ngẩng đầu hỏi.
“Ta không thể nói.” Vẻ mặt đạo sĩ kìm nén lại.
“Vậy ta thò tay đấy.” Tần Hà vén tay áo lên, cái thứ đồ chơi này lấy về chiên lên ăn chắc chắn là ngon lắm đây, cũng không biết là ăn có mùi khai hay không.
“Đừng đừng đừng”
Đạo sĩ kêu to, nói: “Thực ra ta cũng không biết thứ này là cái gì.”
“Nói thật!”
Tần Hà nhìn chằm chằm vào y, ngón tay búng ra một cái ném đi một cái thuật chân ngôn.
“Ta thật sự không biết nó là cái gì.” Đạo sĩ kêu lên.
“Không biết là cái gì mà ngươi ấp nó, còn đặt nó trong đũng quần?” Tần Hà không biết thuật chân ngôn của mình có tạo nên tác dụng hay không, đạo sĩ kia sợ là không dễ nói thật ra như vậy.
“Ta chỉ cảm thấy nó có duyên với ta.” Đạo sĩ nghiêm mặt nói.
“Có duyên cái ông nội ngươi, ba cái túi đựng thi thể của ta ban nãy còn có duyên với ngươi kìa.” Tần Hà mắng, sau đó ép hỏi: “Chắc chắn là ngươi biết gì đó, thành thật khai báo, nếu không ta lấy về tráng trứng.”
Đạo sĩ bị buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: “Được rồi, ta nói, thứ này có thể là Thần di.”
“Thần di là cái thứ gì?” Tần Hà sửng sốt, trong mắt có quang mang ngầm lóe lên.
“Chính là đồ vật do thần tiên để lại.” Đạo sĩ trả lời.
“Cái gì gọi là đồ vật do thần tiên để lại? Tần Hà đập phá nồi đất hỏi đến tận cùng.
Đạo sĩ bị hỏi đến sắp khóc, nói: “Vô Danh huynh đệ, ta không biết ngươi có thể hiểu hay không, chính là hiện tại... Dã tiên dã thần chạy đầy đất, còn những chính thần chư thiên kia lại đi đâu?”
“Cmn.”
Một câu này đã khiến Tần Hà nổi lên lòng hiếu kỳ nồng đậm.
Nghi vấn này, kể từ khi Tần Hà lấy được tòa miếu đầu tiên ở Phổ Vân Sơn đã luôn ẩn giấu dưới đáy lòng.
Không biết tìm ai hỏi, càng không biết đi đâu tìm kiếm đáp án.
Nhưng không thể ngờ đến, chuyến đi hôm nay này còn gặp người cùng đường.
Hơn nữa gia hỏa này còn đã có hành động.
Đây là cảm giác thế nào?
Thân thiết!
Cực kỳ thân thiết!!
Qua một lát, Tần Hà nhìn về phía đạo sĩ, đôi mắt đều có tia sáng.
Đường ta không cô độc a!
“Ngươi... ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ.” Đạo sĩ bị Tần Hà nhìn đến toàn thân đều sởn gai ốc.
“Khụ khụ.” Tần Hà ho nhẹ một tiếng, lại nhìn về phía quả trứng kia, hỏi: “Ngươi ấp quả trứng kia là muốn thông qua nó tìm được chính thần chư thiên?”
“Không biết, không thể nắm chắc.”
“Rốt cuộc thì nó là thứ gì?”
“Không biết.”
“Khi nào có thể ấp ra?”
“Không biết.”
“Không phải, cái gì ngươi cũng không biết, ngươi làm bừa ấp trứng cái gì, ngươi không sợ ấp ra con chồn, ăn luôn gà ngươi à?” Tần Hà cạn lời, trong lòng thầm nghĩ, tốt xấu gì là ngươi lấy túi làm đũng quần a.
“Ta đã điều tra rồi, nó chắc hẳn là thần di.” Đạo sĩ nói to.
“Trứng này ấp bao lâu rồi?”
“Gần mười năm.”
Tần Hà: “...”
“Trứng ấp lâu như vậy, có biến đổi gì không?”
“Trước đó cũng có, nhưng hai năm gần đây hình như đã ngừng.” Đạo sĩ chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói ra.
“Nhìn đúng thật là có tia thần tính.” Tần Hà gật gật đầu.”
“Huynh đệ, có phải là ngươi biết chút gì hay không?” Ánh mắt đạo sĩ hơi lóe lên.
“Đừng thám thính, hiện tại là ta đang hỏi ngươi.” Tần Hà trừng mắt nhìn y một cái, sau đó nói: “Nghe cho kỹ, hiện tại ta sẽ tuyên bố một quyết định, vật này là của ta.”
“Không cho ngươi động nó!”
“Ai nói là ta muốn động nó, ngươi cứ tiếp tục ấp trứng, ấp ra thì ta lại đến lấy.”
Đạo sĩ: “...”
Tiếp đó Tần Hà lại đánh giá một hồi, càng xem lại càng thấy thích, nhìn về quả trứng huýt sáo một cái, cười hắc hắc nói: “Tiểu bảo bối nhi, đi ra sớm một chút nha, cha nuôi đợi ngươi ở ngoài.:
Đạo sĩ: “.....”
Cách đó không xa, người nhà họ Cao sống sót sau tai nạn đứng trợn to hai mắt nhìn xem một màn này.
Một người tự xưng là dưới trướng Thanh Ngưu Tiên Nhân kéo quần đạo sĩ xuống, huýt sáo với đũng quần đạo sĩ, còn gọi tiểu bảo bối nhi.
“Đại ca, cái này...”
Một tên tử đệ Cao gia vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên cùng thắc mắc nhìn về phía Cao Văn Tùng.
Khuôn mặt Cao Văn Tùng giật giật, nói: “Kỳ nhân có kỳ hành, chúng ta đừng có quản chuyện không liên quan, ngươi mau đi lấy 1000 lượng... Không, lấy 2000 lượng bạc tới.”
“Vâng.”
Tên tử đệ đáp lời, vội vàng xuống dưới an bài.
....
Cùng lúc đó, trong một mật thất tối tăm nằm dưới đất ở ngoại ô bên ngoài thành.
Một đại hán có khuôn mặt mang sẹo, dáng dấp cường tráng đang ngồi thẳng chính giữa pháp đàn, đôi mắt khép hờ, làn da trên khắp toàn thân đều hiện lên bí văn màu xanh lục.
Ở tám phương vị của tế đàn đều có tám cỗ quan tài, lúc này, từng tia từng sợi thi khí vô cùng nồng đậm đang từ trong quan tài tràn ra, chậm rãi chui vào bí văn trên thân thể của đại hán.
Bí văn kia không ngừng lấp lóe, tựa như là sống lại, đang lúc sáng lúc tối hô hấp lấy, tựa như rồng, tựa như rắn, lại giống như một loại dây leo màu xanh nào đó.
Mật thất vô cùng im ắng, không khác gì như đã phủ bụi.
Không bao lâu sau đã có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, cửa mật thất xuất hiện một bóng người nhàn nhạt, cung kính nói: “Khôi thủ.”
“Chuyện gì?” Giọng nói An Trùng Cửu lạnh lẽo.
“Có ba chuyện cần báo cho khôi thủ đại nhân biết.” Bóng người trả lời, nói tiếp: “Một, Thẩm Luyện sử dụng ngoại kình đan chưa chết, ngược lại đã đột phá ngoại kình; Hai, mật thám hồi báo, thi cương đang bị đốt cháy ở thiêu thi đường.”
“Cái gì?”
An Trùng Cửu lập tức mở to hai mắt.
Bóng người giật mình sợ hãi vội vàng lui về phía sau một bước, giọng nói càng thêm cung kính: “Bẩm khôi thủ đại nhân, tình báo chuẩn xác, thi đan trong cơ thể thi cương cũng không bị lấy ra.”
Ánh mắt An Trùng Cửu chợt lóe, thanh thi đạo công không tự giác dừng lại, thi khí tràn ra từ quan tài cũng ngừng.
Qua một hồi lâu, bóng người khẽ gọi một tiếng: “Khôi thủ?”
“Chuyện thứ ba là gì?” Giọng nói của An Trùng Cửu đã khôi phục bình tĩnh.
“Thi nhân của chúng ta đặt ở hai nhà Kiều Cao tẩy oán đột nhiên mất liên lạc, chỉ e là đã dữ nhiều lành ít, xin chỉ thị có cần lập tức thực hiện hành động hay không?” Bóng người dò hỏi.
An Trùng Cửu suy tư chốc lát, nói: “Chỉ là hai bộ thi nhân mà thôi, không cần bận tâm, truyền lệnh xuống, tất cả mọi người án binh bất động, bao gồm cả thi nhân đang nằm vùng, chờ đợi mệnh lệnh của ta. Lúc này, việc thứ nhất cần giải quyết chính là cướp đoạt thi đan.”
“Rõ.”
Bóng người đáp lời, chậm rãi biến mất ở cửa ra vào.