“Gia, tâm trạng ngài không tệ nha.”
Phòng thiêu thi, đại vương bát nhìn mặt nói chuyện giội một muôi dầu hỏa vào lò lửa, hỏi.
“Ừm, hôm nay thu hoạch rất tốt.”
Tần Hà nằm ở trên đệm chăn, gác chân bắt chéo, khẽ ngâm nga hát.
Chuyến này xem như kiếm hời lớn.
Một sợi khốn tiên tác, một ít tạp vật, điều càng vô giá hơn là, hắn phát hiện được một quả trứng vàng thần di, thứ này rất quan trọng.
Chỉ là không biết, đến cùng thì đây là niềm vui hay vẫn là thất vọng.
Chính thần chư thiên?
Chúng thần Thâm Uyên?
Thế giới này, hiển nhiên là rộng lớn hơn mình tưởng rất nhiều a.
“Ngươi có biết chính thần không?” Qua một hồi lâu, Tần Hà như là nói chuyện phiếm hỏi đại vương bát.
“Ý ngài là chỉ Phật đà, Đạo tôn cùng với các chúng thần Tiên đình sao?” Đại vương bát hỏi lại.
“Đúng vậy.” Tần Hà gật gật đầu, thế giới này tuy nói là dã thần dã tiên đi đầy đất, nhưng đa phần hương hỏa chân chính vẫn là thuộc về chính thần chư thiên.
Dã thần dã tiên cùng lắm là có một tòa miếu nhỏ.
Chính thần người ta chính là kinh doanh theo chuỗi, ngàn vạn miếu thờ, tín đồ trải rộng, hoàn toàn không thể so sánh.
Càng khiến cho người ta bực mình hơn là, dã tiên dã thần xây miếu thì bị gọi là tư tụ công đức, là mang tội.
“Chưa từng có ai gặp được chính thần, dù sao mấy ngàn năm qua cũng đều là truyền thuyết, nhưng ta nghĩ, ở một niên đại rất xa xưa nào đó trong cổ đại, chắc hẳn là có một thời đại thần thoại đi.” Đại vương bát suy tư một lát, nói.
Tần Hà nhìn nó với vẻ kỳ quái, hỏi: “Cái này là ngươi tự suy nghĩ ra à?”
Mặt đại vương bát đỏ lên, nói: “Đây là... cha nuôi ta nói.”
“Cha nuôi này của ngươi sao cái gì cũng biết một chút vậy, không phải là thuyền chạy trong đêm nói bừa chứ?” Tần Hà kinh ngạc, đại ô quy kia chuyện gì cũng có thể nói vài câu không sâu không cạn, mà đây vẫn là đại vương bát nói lại, nói trực tiếp thì quả thực ghê gớm a.
“Cha nuôi ta đã sống mấy trăm năm, gặp nhiều nghe nhiều tự nhiên cũng biết nhiều, thiên hạ này rộng lớn như vậy, nếu như ngay cả cha nuôi ta cũng không biết thì e là cũng không có mấy người biết.” Giọng nói đại vương bát mang theo một tia kiêu ngạo.
“Vậy khi nào mời cha nuôi ngươi tới làm khách đi, ta muốn tâm sự với ông ta.” Tần Hà nói.
Đại vương bát lập tức liền sụp đổ, than khóc xin tha: “Gia, ta có thể không trò chuyện cái đề tài này hay không, bất luận là kẻ nào trong thủy tộc cũng đều sẽ không dễ dàng lên bờ, trên bờ là thế giới của con người, đối với thủy tộc ta mà nói, quá nguy hiểm.”
“Ngươi luôn nói với ta là thế giới dưới nước, thế giới dưới nước rất lớn sao?” Tần Hà tò mò hỏi, thế giới dưới nước trên Đông thổ này, nghĩ đến cũng chỉ là mấy cái đại giang đại hà mà thôi.
Nhưng mỗi lần từ trong miệng đại vương bát nói ra lại cảm giác giống như là vô cùng ghê gớm vậy.
“Gia, thế giới dưới nước rất lớn, thủy đạo hồ nước lộ thiên chỉ là một phần nhỏ trong đó, thủy hệ sông ngầm lại càng rắc rối phức tạp, có rất nhiều nơi ngay cả cha nuôi ta cũng chỉ là mới nghe qua, chưa từng đi đến.” Đại vương bát nói.
“Chậc, cái này cảm giác thật phức tạp a.” Tần Hà không còn gì để nói, ở cái thời không kia còn có cả khái niệm “thôn Địa cầu”, thế giới đều ở trong lòng bàn tay.
Còn cái thời không này nếu có người nào dám nói như vậy, đó nhất định là bệnh tâm thần.
Nhưng mà Tần Hà cũng tưởng tượng không ra, mặc kệ nó là thứ gì, không nhìn thấy thì cứ coi như không tồn tại vậy.
Thư giãn thoải mái mà sống, sống một ngàn năm.
Mỗi ngày đi săn một chút, đốt đốt thi thể, đùa đùa sủng vật, ăn đồ ngon, nhâm nhi rượu, thỉnh thoảng đi làm nhiệm vụ công đức một lần, lại xem nhân sinh muôn màu một chút, có bao nhiêu thư thái a.
Còn những thứ khác, người nào thích người đó quản.
Tần Hà chỉ là tò mò thế giới thần thoại, cảm giác mới lạ qua đi cũng chỉ vậy thôi, nếu một ngày kia thật sự tới thì nói sau.
Cái ổ chó phòng thiêu thi nho nhỏ này của mình, có lấy tiên cung đến cũng không thèm đổi.
Không có cách nào, hắn chỉ thích an nhàn.
Có thể nằm thì tuyệt đối không đứng.
Đương nhiên, nếu ai dám đến quấy rầy sự an nhàn của Tần Hà, vậy thì ngượng ngùng.
Lò đốt xác ấm áp, từ tướng lĩnh vương hầu cho tới phổ thông đại chúng, ai nấy cũng đều bình đẳng.
Bớt tán gẫu, trở lại chuyện chính, so với hung thi cứng rắn bang bang thì thi nhân dễ đốt hơn một chút, chưa đến hai canh giờ.
Hai bộ thi nhân đã cháy thành than.
Rối bóng biểu diễn, Tần Hà thấy được quá khứ của bọn chúng.
Hai người này đều xuất thân từ nhà giàu, một người tên là Vương Hướng Thanh, một người tên là Tô Quế, người ở Thuận Nghĩa kinh kỳ, hai người còn là hàng xóm, từ nhỏ đã bởi vì chút chuyện ai đi tiểu ai nhào bùn mà không hợp nhau.
Trưởng thành thì lại càng tệ hơn, huyện Thuận Nghĩa rộng có một chút như vậy, kỹ viện cũng chỉ có một hai cái, hễ là có cô nương nào ưa nhìn xuất hiện, hai người này liền có thể vì tranh đoạt tình nhân mà đánh nhau.
Thời gian dần dần trôi qua, mãi đến gần bốn mươi tuổi, hai người không còn tuổi trẻ khí thịnh, cũng mất đi năng lực kia, quan hệ mới hòa hoãn lại.
Nhưng mặc dù bọn họ hòa hoãn quan hệ, đám hậu bối tiểu tử lại đã bị ảnh hưởng, vẫn cứ tiếp tục xích mích với nhau.
Một tới hai đi liền có chuyện xảy ra.
Con trai thứ ba của Vương Hướng Thanh đánh liệt con trai thứ hai của Tô Quế.
Khá lắm, người hai nhà vốn là không hợp nhau, vừa ra chuyện này liền nháo lớn, song phương đều tụ tập tá điền của mình kéo bè kéo lũ đánh nhau, đinh đinh bùm bùm tử thương nhiều người.
Chuyện này lập tức ầm ĩ lên, lúc đó huyện Thuận Nghĩa nằm trong tay Tri huyện Cao Lập Hoành, cần ông ta chủ trì công đạo.
Cao Lập Hoành này, tiền văn đã nhắc đến, quan tham ô đắc đạo, người trong quan trường đặt cho biệt danh “Cao Bán Thành” tổ truyền.
Cao Bán Thành xem xét, đánh nhau ẩu đả thì quá nhạt nhẽo a.
Muốn làm thì phải kiếm chút kích thích, chỉ ẩu đả đánh nhau thì tràng diện quá nhỏ.
Huống hồ động đao động binh còn gọi là ẩu đả đánh nhau sao?
Cái này tất nhiên là tụ tập mưu phản!
Khá lắm.
Bản tử đánh xuống, Vương Hướng Thanh cùng Tô Quế đều ngơ người.
Mưu phản?
Đây là trọng tội lăng trì cả nhà.
Đừng nói là làm, mới nghĩ một chút thôi là chân đã nhũn ra rồi, cho bọn họ mượn thêm mười lá gan cũng không dám nha.
Nhưng mà có thể làm sao bây giờ, huyện Thuận Nghĩa nho nhỏ, Tri huyện chính là vua đất, núi cao hoàng đế ở xa, ai cũng không thể quản được.
Từ xưa đến nay đều có điển sử Huyện lệnh tịch biên gia sản diệt môn, đây cũng không phải là nói chơi.
Hai nhà cũng thử chạy chọt, nhưng vô dụng.
Hơn nữa không tìm hiểu không biết, vừa tìm hiểu đã phải giật mình sợ hãi.
Đừng nhìn Cao Lập Hoành chỉ là một Tri huyện thất phẩm nhỏ bé, năng lượng sau lưng lại rất lớn.
Người trong quan trường xưng “Cao Bán Thành”, dân gian đặt hiệu “Cao Bái Bì” (lột da).
Không còn cách nào khác.
Đưa bạc a, Cao Bán Thành đã cho người truyền lời, ai cho nhiều bạc thì thả người đó, ai không đưa nổi thì rơi đầu.
Thế là hai nhà so nhau đưa, đưa hết bạc lại cầm cố gia sản. Ài, hiệu cầm đồ Kiều ký lúc này ra sân, lúc đưa tiền thì cực kỳ sảng khoái, lúc trả nợ thì bạc lãi nặng.
Hai nhà đua nhau đưa bạc, ngươi tới ta đi, gia nghiệp Vương gia hơi kém hơn một chút nên đã thua, không sánh bằng Quế gia.
Tốt, Cao Lập Hoành kết án.
Vương gia bị chém đầu cả nhà, còn Quế gia mặc dù có thể giữ được mạng, lại thiếu hiệu cầm đồ lãi cắt cổ, lãi mẹ đẻ lãi con, lãi đơn lãi kép, không đợi đến ra ngục đã không thể trả nổi, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục bán con bán cái, sống sờ sờ bị bức tử hạ tràng.
Còn về chuyện sau đó hai người này bị luyện chế trở thành thi nhân như thế nào, thì kịch chiếu bóng cũng không thể hiện ra.
Vẫn là câu nói cũ, kịch đèn chiếu chỉ ghi chép là chuyện khi còn sống, không ghi là chuyện sau khi chết.
Tám chín phần mười, lại là kiệt tác của Luyện thi môn.
Đường khẩu kia của An Trùng Cửu luôn thích đóng vai “An Thanh Thiên” quản chuyện bao đồng.
Để một bộ hung thi báo thù, cọ rửa sạch oán niệm trên thi thể, hoặc bức ép một bài thi khôi nửa người nửa thi hoàn toàn biến hung, như vậy là ra tai họa hai nhà Kiều Cao.
Quanh đi quẩn lại một vòng, không có lấy một cái thứ tốt, đều là tính toán.
Vương Hướng Thanh cùng Tô Quế cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, làm đủ chuyện ép bức người nhà lành làm kỹ nữ, khi nam bá nữ.
Bỏ mạng nhà tan cũng là báo ứng, ai cũng không lương thiện hơn ai.
Thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Đất xa minh quân bỏ, trời cao ác quan lấn. Công khanh đầy nô lệ, vương hầu bày trạch viện. Tham quan đội mũ hầu, dân sống bao đau khổ, Lê Đình cỏ lập mệnh, phúc lấy đâu vững bền.”
Phần thưởng kép: Một bản《 Lăng Vân Kinh 》cùng với một cuộn thi tông.