Lăng Vân Kinh: Đây là một bộ pháp kinh không trọn vẹn có nguồn gốc từ độ ách, lấy ý chí cuồn cuộn hiên ngang giữa đất trời, trấn được ngàn vạn tà trên thế gian.
Chú thích: Kinh này có tác dụng với các vật âm tà.
Hai mắt Tần Hà tỏa sáng, đây là thứ tốt nha.
Kinh trấn quan của Lăng Vân Quan có tên là《Lăng Vân Trấn Tà Kinh》, không biết là có giống với bản《Lăng Vân Kinh 》này không hay là vẫn có sự khác nhau.
Quyết đoán học tập, lập tức toàn bộ bản Lăng Vân Kinh đã khắc vào não hải Tần Hà, dù là thiên hoang địa lão, sông cạn đá mòn cũng sẽ không quên mất.
Kinh văn vừa cực kỳ khó đọc vừa tối nghĩa khó hiểu.
Điều khó khăn hơn là, âm tiết của nó không thể phát âm theo cách đọc dựa trên chữ nghĩa trên văn tự, mà hoàn toàn là một kiểu âm tiết khác.
Bản chất của nó là lợi dụng âm thanh dẫn phát ra tàn chí của Thần linh, tụ chính khí thiên địa, trấn áp chư tà.
Khi tụng xướng, mỗi một âm tiết đều không thể nhầm lẫn, rất nhiều người dốc cả một đời, chưa nói đến nguyên cả bản kinh văn, chỉ là đoạn mở đầu thứ nhất cũng không thể niệm thuận miệng được.
Nhưng với Tần Hà thì đây là kỹ năng, nó không giống như vậy, vừa học là đã biết, mà nó lại là tinh thông ngay.
Hiện tại Tần Hà còn có thể đọc ngược nó.
Ài, chính là thần kỳ như vậy.
Nguyên lý là gì thì ta cũng không hiểu.
Tiếp đó là phần thưởng thứ hai, thi tông.
Cuộn thi tông rất nhỏ, chỉ như là một cuộn chỉ dùng để khâu vá quần áo, nhưng nó cực kỳ mảnh, một cuộn nho nhỏ như vậy cũng đủ để bện thành một tấm lưới cực lớn.
Về cường độ thì không cần nhiều lời, ngay cả khốn thi lung có thể so sánh với kim thiết cũng có thể cắt vỡ, cũng có thể chống đỡ được pháp kiếm sắc bén.
Là tài liệu tốt để bày trận, tương lai khẳng định sẽ cần dùng đến.
Cẩn thận quan sát một hồi, Tần Hà kẹp nó cất vào trong nách không gian, ngửa đầu ngáp một cái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bách biến thần y biến thành áo bông dày dặn.
Đại vương bát đã sớm không còn thấy ngạc nhiên, nhẹ nhàng xúc tro cốt xuống, duỗi cổ lấy một gốc nhân sâm đã bị cắn dở chỉ còn dư lại một nửa từ trên xà nhà xuống, vui vẻ đắc ý bắt đầu gặm ăn.
“Oằng”
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một vệt ánh sáng cắt ngang bầu trời, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng sấm rền.
Âm thanh không lớn, hiển nhiên là ở nơi khá xa.
Đại vương bát ngẩng đầu lên nhìn trời, trong đôi mắt đậu xanh lóe lên một tia khó hiểu, lắc lắc đầu, lại cúi xuống, tiếp tục gặm ăn.
Ban đêm, kinh thành rộng lớn hoàn toàn tĩnh mịch.
Tuyết đã ngừng khá nhiều ngày, lúc này lại bắt đầu rơi xuống.
Trong một đạo quan không biết tên ở đâu đó ngoại ô kinh kỳ.
Đạo sĩ sắc mặt ủ rũ, chuyện gặp phải tối hôm nay khiến y cảm giác bản thân giống như không hoàn chỉnh.
Nhưng cụ thể cảm giác bị thiếu hụt ở nơi nào, nhất thời y cũng không thể nói rõ ra được.
Trên người y cũng không rơi mất miếng thịt nào, thứ duy nhất có thể coi như khá nhức nhối chính là khốn tiên tác, nhưng có trân quý hơn nữa thì cũng chỉ là vật ngoài thân.
Cái cảm giác này khiến y sa sút tinh thần.
Trầm tư hồi lâu, đạo sĩ hiểu ra.
Là bởi vì bản thân mình bị nghiền ép, bị nắm giữ trong tay.
Cái tên gia hỏa cười đùa cợt nhả kia, sâu không thể lường, chỉ bằng vài cử chỉ, đã đả kích nhuệ khí dưới đáy lòng mình đến tan tác tơi bời.
“Dưới trướng Thanh Ngưu Đại Tiên, Vô Danh?”
Trong mắt đạo sĩ có tia sáng mờ lóe lên, niết niết ngón tay, chậm rãi nói: “Ta ngược lại muốn xem, ngươi đến cùng là thần thánh phương nào.”
Nói xong, đạo sĩ bắt đầu vê bấm ngón tay.
Vừa tính.
Ân? Người đã chết?
Tính lại!
Thiên cơ che lấp?
Lại tính lần nữa!
Vẫn là Thiên cơ che lấp?
Trên mặt đạo sĩ lộ ra sự kinh ngạc nồng đậm, suy tư trong chốc lát, pháp lực quanh thân y nổi lên, khuấy động đất bằng gió lốc, quần áo bị gió thổi bay phấp phới.
“Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, ta tính!!”
“Ta tính!”
“Ta lại tính!”
“Ta lại tính!”
Tốc độ vê ngón tay bấm tay tính toán của đạo sĩ càng lúc càng nhanh, ngón tay đâm đến lóe tia lửa bay ra tứ phía.
Bất chợt!
Đạo sĩ đột ngột dừng lại, vẻ mặt sợ hãi.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, một tia sét đang nhanh chóng phóng đại trên mắt y.
“Không tốt!”
“Ầm ầm!”
Ngay sau đó, nửa cái đạo quan đều bị sấm sét bao phủ.
Khí tức cuồng bạo gần như muốn xé nát hết thảy.
Một tia sét tóe lên chui vào trong đũng quần đạo sĩ, không có ai biết, lại càng không có ai phát hiện ra, tia lôi điện kia trong nháy mắt đã chui vào trong quả trứng vàng, vỏ trứng vàng chậm rãi nứt ra một khe nứt rất nhỏ.
....
Tuyết đọng còn chưa tan hết đã có thêm tuyết mới.
Băng đóng ngàn dặm, tuyết rơi vạn dặm, bắc quốc lớn như vậy đều là một mảnh trắng xóa.
Sáng sớm, một con khoái mã phi tốc chạy vào từ cổng thành đông, móng ngựa sắt đạp vào lòng động trong cổng thành tạo ra tia lửa, người trên ngựa bị gió tuyết bao phủ, lá cờ trạm dịch sau lưng bay phấp phới.
Người đi đường trông thấy, thi nhau tránh né.
Không bao lâu sau, một tin tức khiến người ta giật mình sợ hãi đã nhanh chóng lưu truyền trên các phố phường.
Nạn dân đất Lỗ giơ cao lá cờ Bạch Liên, giết quan tạo phản, đánh được ba huyện liên tiếp, công chiếm phủ Lai Châu.
Phó tướng Đăng Châu Khổng Vũ Đức trấn áp thất bại, lui về Đăng Châu, đại quân Bạch Liên thanh thế to lớn, đã tạo thành thế lửa cháy lan ra, đang chia binh đánh chiếm Thanh Châu, Đăng Châu.
Tuần phủ Sơn Đông Cố Lương Hữu không có khả năng trấn áp, cầu viện khẩn cấp.
Một ngày này, kinh thành chấn động.
Vừa tống cổ được Địch Lỗ, yêu nhân Bạch Liên lại bắt đầu làm loạn.
Thân thể Hoàng Đế vẫn luôn ốm bệnh từ sau khi Phụng Thánh Phu Nhân mất tích, lúc này cũng phải khẩn cấp triệu nội các chư thần nghị sự, chỉ dụ liên tiếp hạ xuống, khoái mã từ đủ mọi phương hướng rời thành.
Tín sử truyền lệnh tứ phương.
Phi Ngư Vệ mặc thường phục do thám địch.
Thái giám mặt trắng không râu theo sát phía sau, đốc thúc lương bổng, binh tư.
Bộ máy nhà nước đầy vết rỉ sét loang lổ đã lung lay sắp đổ của Đại Lê này, chưa kịp thở dưới bóng vó ngựa Địch Lỗ, lại bắt đầu phun ra hít vào khói đen, ầm ầm kêu vang.
Nhưng mà... Tất cả những điều này lại không liên quan gì đến dân chúng trong kinh thành, ít nhất là tạm thời không có quan hệ.
Mỗi ngày đều có bảy thứ phải lo: củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà; việc cần làm thì cứ làm, việc nên chửi đổng cứ chửi đổng.
So với nạn dân đất Lỗ không có áo cơm chỉ có thể được ăn cả ngã về không, thì lưu dân kinh thành lại hạnh phúc hơn, liều phát cháo vẫn duy trì liên tục việc phát cháo mỗi ngày, mặc dù gạo càng ngày càng ít, trấu càng ngày càng nhiều nhưng ít ra trước mắt còn có thể ăn được một chút, không đến mức đói chết.
Bọn họ cũng có quần áo mặc, thời gian trước từng nhóm từng nhóm lưu dân chết vì không chịu đựng nổi đều bị lột quần áo, mặc dù quần áo vừa rách vừa nát lại còn thúi, nhưng ít ra cũng có thể che lại thân thể.
Mọi người tìm phòng ốc không người ở tụ tập lại cùng nhau trú, sống ngày nào tính ngày ấy.
Khắp nơi trong kinh thành vẫn náo nhiệt như cũ, bông tuyết mới vừa rơi xuống đã rất nhanh bị giẫm nát.
Ngựa xe như nước, tiếng rao hàng liên tiếp.
Giữa dòng người qua lại, một thanh niên mặc Phi Ngư phục trông có vẻ rất nổi bật.
Người đi đường cùng người bán hàng rong trông thấy y đều thi nhau né tránh.
Nhưng trên mặt thanh niên này lại không có vẻ gì là diễu võ giương oai, mà là đầy vẻ do dự, dường như y đang suy xét một quyết định nào đó rất quan trọng.
Ba quẹo hai rẽ, thanh niên mặc Phi Ngư phục đã đi tới đầu phố Trường Lăng.
Nơi đó có một sạp, phía trên sạp căng một tấm vải vàng sáng ngời mới toanh, trên vải viết năm chữ lớn: Chuyên trị bệnh đầu óc.
Sau sạp là một phương sĩ đang ngồi, mắt quấn vải đen, người mặc áo gai.
Vẻ mặt thanh niên mặc Phi Ngư phục từ do dự chuyển thành thắc mắc, chậm rãi đi tới trước sạp.
Lão già mù nghiêng tai lắng nghe, hình như đôi mắt đã không thể nhìn thấy.
“Đại sư, ngài không đoán mệnh sao?” Thanh niên mặc Phi Ngư phục nghi hoặc hỏi.
Lão già mù nói với giọng điệu tẻ ngắt: “Không tính, nếu như khách quan muốn đoán mệnh, xin mời đi nơi khác.”
“Thật ra ta cũng không phải đến để tính mệnh.”
Thanh niên mặc Phi Ngư phục cắn răng, lấy hết dũng khí nói: “Ta chính là cảm thấy, ta khác với những người khác.”