“Ồ, đây không phải là tên nhãi Nguỵ Vũ kia sao?” Cách đó không xa, Tần Hà mới bước từ trong nhà tắm ra, nhìn về phía đầu phố, sắc mặt kỳ quái.
Trời lạnh như vậy còn chạy đến đầu phố nghe kẻ giả mù đoán mệnh?
Cái thứ mệnh số này có thể tính sao?
Càng tính càng bạc.
Nếu là mệnh số có thể dựa vào tính để lẩn tránh, vậy còn gọi là mệnh à?
“Không cứu nổi.”
Tần Hà lắc đầu, ung dung nhàn nhã quay người rời đi.
Tần Hà rảo bước trên đường phố, đi không có mục đích.
Trên tay cũng có việc, nhưng lại không phải việc rất quan trọng.
Thứ nhất là Trung Sơn Vương Từ Thiên Ân, bắt đầu gian lận rồi.
Trong cháo cứu tế, gạo càng ngày càng ít, trấu càng ngày càng nhiều.
Tìm được cơ hội phải cho ông ta một chút thuốc nhỏ mắt.
Thứ hai là nhiệm vụ công đức.
Nói thế nào đây, hiển linh càng nhiều thì chỗ tốt càng rõ, chính là có thể thu nhận được công đức càng nhanh hơn.
Bất kể là chuyện gì, tin đồn lưu truyền trên phố đều là nhanh nhất.
Thời gian trước, chuyện Thanh Ngưu đưa con đã được lan truyền ra.
Còn có việc nhi tử của Hoàng bà đã khỏi hẳn lao bệnh, cũng là truyền vô cùng thần kỳ.
Chỉ qua thời gian vài ngày, số công đức Tần Hà thu được mỗi ngày đã tăng lên tới 2000.
Ài, sẽ có người bảo.
Không hiển linh thì tụ công đức thế nào đây?
Rất đơn giản, hôm nay Trương Tam chạy đến miếu cầu nguyện, ta muốn hôm nay nhận một cuộc làm ăn lớn.
Kết quả, buổi chiều thật sự có mối làm ăn tới cửa.
Tốt rồi, ngày thứ hai Trương Tam đi đến miếu làm lễ tạ Thần, công đức +3.
Trong thời gian gần đây Tần Hà chẳng hề làm gì cũng được không 3 điểm công đức.
Lý Tứ chạy đến trong miếu cầu nguyện, ta muốn hôm nay đi vận cứt chó.
Kết quả buổi chiều y thật sự giẫm lên một bãi cứt chó.
Tốt rồi, ngày thứ hai Lý Tứ lại đi đến miếu làm lễ tạ Thần, công đức + 5, thuận tiện lại cầu nguyện thêm một điều, hôm nay ta có thể đụng đến mười lượng bạc.
Không có vấn đề, đi ra ngoài đụng ngã một ông già, ăn vạ ông ta mười lượng bạc.
Tần Hà chẳng hề làm gì, lại được không 5 điểm công đức.
Đây chính là sức mạnh của miếu “linh”.
Dân chúng thường xuyên đi đến miếu, nguyện vọng kỳ lạ cổ quái gì cũng có cả, trong đó có rất nhiều nguyện vọng vốn là không cầu nguyện ở trong miếu, cũng có thể đạt tới.
Đúng thời điểm cũng được, số mệnh cũng được.
Một điều nữa, chính là miếu linh, dân chúng kính sợ, do vậy liền thành tâm.
Nhân số vào miếu những ngày này cũng không tăng lên rất nhiều, nhưng điểm công đức lại tăng gấp mấy lần, điều bí mật chính là đây.
Thành tâm thì giá trị công đức của mỗi người cũng cao hơn.
Suy nghĩ một chút, Tần Hà lấy ra cuốn sổ nhỏ thần kỳ, bắt đầu xem xét những lời cầu nguyện trên đó, công đức là đại nghiệp, vẫn cần phải làm một chút, nhanh chóng thăng cấp công đức kim thân.
Bút cầu nguyện không hổ là thần vật, viết lít nha lít nhít trên cuốn sổ nhỏ, tất cả đều là những lời cầu nguyện trong mấy ngày gần đây của các tín đồ.
Nhìn lướt đọc sơ qua, Tần Hà phát hiện.
Chuyện nhỏ mắt cho Từ Thiên Ân cùng với việc làm nhiệm vụ công đức này, có thể hợp làm một.
Chỉ trong mấy ngày gần đây, không dưới 200 lưu dân chạy đến miếu cầu nguyện, khẩn cầu việc phát cháo đừng ngừng lại, nhiều thêm chút gạo, bớt một chút trấu, bởi vì hiện tại trấu trong cháo đã nhiều đến mức ngay cả lưu dân cũng khó nuốt trôi.
Hơn nữa trấu còn chưa được nghiền nát kỹ, có khá nhiều là nguyên cái vỏ trấu, mà gạo bên dưới cũng còn không được bóc vỏ.
Tất nhiên nếu hai chuyện có thể hợp lại làm một, vậy liền làm thôi.
Cảm ứng một chút, cái tên khốn khiếp Từ Thiên Ân kia lại còn trốn đến trong Hoàng Cung.
Hiển nhiên là lần trước ông ta đã bị dọa đến quá mức sợ hãi, nhưng dù đã như vậy, ông ta còn dám thăm dò ở biên giới “nằm lò đốt xác”, lá gan không phải to bình thường.
Không do dự, Tần Hà đi tới Hoàng Thành.
Thuật vọng khí đảo qua.
Kim long khí vận của Đại Lê, sau khi đánh lui Địch Lỗ thì cường thịnh thêm một chút trong thời gian ngắn ngủi, nay lại đã suy yếu xuống.
Xu thế suy bại khó có thể ngăn cản.
Tần Hà đi đến cửa cung, còn cách một trăm bước đã cảm nhận được một lực đẩy rất mạnh, như có thể dời núi lấp biển đánh úp về phía hắn.
Nội kình cùng pháp lực hơi hơi lóe lên, luồng sức mạnh này liền tản đi.
Tần Hà bước từng bước đi tới gần cửa cung, lực đẩy càng lúc càng mạnh, nhưng bước chân của Tần Hà vẫn rất vững vàng.
Tiến lên ba mươi bước, đó chính nơi thành cung mà An Trùng Cửu đã đánh sập, lúc này đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.
Tiến lên năm mươi bước, lại là một chỗ bị đánh sập, cũng không biết là người phương nào gây ra.
Đi tới bảy mươi bước, Tần Hà cảm nhận được áp lực.
Tiến lên chín mươi bước, Tần Hà cảm giác bước chân đã có chút nặng nề.
Còn đang muốn đi tới, thì phía trước cửa cung đột nhiên có một lão giả không râu xuất hiện không hề có dấu hiện nào báo trước, tóc trắng nhưng thân thể vẫn tráng kiện, long linh hổ mãnh, trầm giọng quát lên: “ Các hạ, xin dừng bước.”