Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 206 - Chương 206 - Mời Vương Gia Xuất Cung

Chương 206 - Mời Vương gia xuất cung
Chương 206 - Mời Vương gia xuất cung

“Thái giám Long Vệ?”

Tần Hà mỉm cười, thuật vọng khí đảo qua.

Nhìn số tuổi thọ thì đã sớm không còn ở nhân thế, nhưng lấy khí vận Vương Triều gia thân, nghịch Thiên mệnh.

Hiển nhiên, đây là một tên thái giám Long Vệ.

Cũng không biết đây có phải đám lão ngoan đồng mạnh nhất kia không.

Khí tức hùng hồn, người đứng ở đó, cầm phất trần trong tây, lại giống như là một con rồng đang cuộn nằm đấy.

Nhưng bước chân của Tần Hà cũng không dừng lại.

Ngươi khiến ta dừng bước ta liền dừng bước?

Như vậy thì chẳng phải là rất mất mặt à?

Ta còn muốn đi thêm năm bước.

Bước đến cách thái giám Long Vệ năm bước, Tần Hà đứng lại, gần như là mặt đối mặt, đây gần như cũng đã đạt đến cực hạn.

“Các hạ tự ý xông vào Thánh cung Chân Long, là có ý đồ gì?” Thái giám Long Vệ quan sát trên dưới Tần Hà, ánh mắt nhiễm đầy vẻ ngưng trọng.

Quốc triều mấy trăm năm, kẻ mạnh mẽ xông tới thường thì đến năm mươi bước đã là cực hạn.

Vị này hôm nay đi chín mươi lăm bước.

Tiến thêm năm bước nữa là sẽ phá thành cung cấm bên ngoài, nếu như đối phương có mưu đồ làm loạn, chắc hẳn sẽ có một trận ác chiến.

Kim long khí vận của Đại Lê đã suy yếu rất nhiều.

Nhưng thái giám Long Vệ cũng không có hấp tấp làm ra phòng ngự.

Kẻ có thể bước tới năm mươi bước, chắc chắn không thể nào là yêu ma quỷ quái, âm linh tà ma.

Kim long khí vận tụ niệm lực chúng sinh cả triều Đại Lê cả mấy trăm năm, chính khí mênh mông cuồn cuộn ba ngàn dặm, yêu ma quỷ quái thì đừng nói đến xông, dám tới gần một chút đã là hồn phi phách tán.

Kẻ có thể xông, lại dám xông qua năm mươi bước thì chỉ có thể là người.

Đây cũng là lý do tại sao triều đình “không nói quái lực loạn thần, giữ khoảng cách tôn trọng quỷ thần”.

Đương nhiên, ngươi muốn nói lòng người còn ác độc hơn lòng quỷ, thì đó lại là đề tài khác.

“Đừng khẩn trương, ta chỉ là muốn đi vào uống trà cùng đương kim tại vị, tâm sự một chút, có được không?” Tần Hà hỏi.

Sắc mặt thái giám Long Vệ trầm xuống: “Các hạ, lời này của ngươi quá càn cỡ.”

“Ta chỉ muốn vào uống trà tán gẫu một chút mà thôi, sao lại là càn cỡ chứ?” Tần Hà nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt thái giám Long Vệ dần trở nên lạnh lẽo: “Chân Long ở tại thâm cung, chỉ triệu kiến bách quan quần thần, các hạ không có chức quan, cũng không có tước vị, lấy cái gì để được Chân Long triệu kiến?”

“Vậy nếu ta nhất định phải tiến vào thì sao?” Tần Hà híp híp mắt, lại bước lên một bước.

Cực hạn vẫn có thể đột phá.

“Vậy thì phải xem các hạ đến cùng có mấy phần bản lĩnh, dám đến Thánh cung Chân Long làm càn.” Long khí quanh thân thái giám Long Vệ dâng lên, còn chưa động thủ, đã có bóng chân long quấn quanh thân.

So với mấy tên hàng nhái hộ vệ Khách Thị lần trước thì người này mạnh hơn rất nhiều, bóng chân long còn chưa ngưng thực đã mạnh hơn con lần trước không chỉ mười lần.

Tần Hà nở nụ cười, nói: “Như vậy đi, ngươi tiếp ta một chiêu, sau đó ta đề ra một điều kiện, nếu như ngươi cho rằng điều kiện này phù hợp, chúng ta ai nấy đều vui, nếu ngươi cho rằng không thích hợp, chúng ta lại bàn luận cái khác, thế nào?”

Kỳ thực hắn cũng không phải là thật sự muốn tìm hoàng đế uống trà, chỉ là nâng cao chào giá mà thôi.

Việc này giống như là đi mượn người ta 100 lượng bạc, thời điểm hỏi mượn thì tuyệt đối đừng nói là mượn 100 lượng, phải mở miệng mượn 200.

Nâng cao cào giá, ngươi lui xuống một bước, nếu đối phương có bạc, xác suất thành công sẽ tăng thêm một chút.

Chính là cò kè mặc cả đấy.

Còn về đương kim tại vị của Đại Lê, Tần Hà không có nhận định gì nhiều về ông ta.

Có thể vận hành được bộ máy nhà nước Đại Lê đầy vết hoen rỉ này đã coi như là một tài xế lão làng.

Có biện pháp để khiến ông ta rớt xuống, nhưng vấn đề là, để ai lên thay?

Cái vị treo cổ trên gốc cây đằng sau?

Hay vẫn là tên dịch tốt chưa bị thôi việc kia? (*)

(Note (*): Sùng Trinh - Hoàng đế cuối cùng của nhà Minh Trung Quốc tự vẫn bẳng cách treo cổ.

Dịch tốt ở đây chỉ Lý Tự Thành, người trực tiếp làm cho triều Minh sụp đổ, lên ngôi xưng Đại Thuận Hoàng đế.)

Đây là một thời đại cực kỳ rách nát, nếu có một người không tệ thì đã có thể đốt cao hương.

Thái giám Long Vệ thoáng do dự trong chớp mắt, chậm rãi gật đầu: “Được, phóng ngựa tới, chúng ta đón ngươi một chiêu.”

Tần Hà cười cười, từ từ nhấc chân lên.

Rồi sau đó hung hăng đạp mạnh một cước lên nền đất.

“Oành!”

Trong nháy mắt, một khe rãnh nông từ dưới chân Tần Hà kéo dài ra, phóng thẳng về phía thái giám Long Vệ.

Thái giám Long Vệ sắc mặt đại biến, long khí quanh thân đại thịnh, phất trần vung mạnh ra, một đuôi rồng màu vàng kim theo phất trần lóe lên, đập mạnh về phía khe rãnh đang lan đến.

Kim long quẫy đuôi!

“Bành!”

Một tiếng nổ trầm vang lên, gạch đá nổ tung, tạo ra một cái hố lớn chừng cái chậu rửa mặt trên nền đất.

Thái giám Long Vệ sắc mặt đại biến, ánh mắt nhìn về phía Tần Hà lúc này đã có vẻ ngưng trọng hơn rất nhiều, kinh sợ hỏi: “Ngươi chỉ sử dụng man lực?”

“Như thế nào, có thể đề ra điều kiện chưa?” Tần Hà cười hỏi.

Vừa rồi cú đạp đất kia, đúng là hắn chỉ sử dụng man lực, hơn nữa chỉ là một nửa man lực, không sử dụng một chút nội kình cùng pháp lực nào.

Không có cách nào, tẩy cân phạt tủy mấy lần, lại ăn trái cây sức mạnh như là ăn hoa quả bình thường, vô tình đã trở thành như vậy.

“Các hạ, ta tin rằng ngươi cũng biết chức trách của thái giám Long Vệ là gì.” Thái giám Long Vệ liên tục thay đổi sắc mặt, cuối cùng nhắc nhở.

“Sẽ không để ngươi quá khó xử.” Tần Hà cười cười, nói: “Trung Sơn Vương Từ Thiên Ân nuốt lời với ta, trốn vào Hoàng Cung, trong vòng một nén nhang để cho ông ta đi ra.”

“Xin hỏi tục danh của các hạ?” Ánh mắt thái giám Long Vệ lóe lên.

Tần Hà cười nói: “Bản tọa, Thanh Ngưu Đại Tiên.”

Đồng tử thái giám Long Vệ hơi co lại, gật đầu nói: “Chúng ta đã biết, ngươi đợi một chút.”

Vừa dứt lời, thái giám Long Vệ đã từ từ biến mất tại chỗ.

Thật sự là biến mất trong không khí.

Bên trong nơi Kim long khí vận chiếm cứ, còn có rất nhiều tác dụng kỳ diệu.

Ước chừng một nén nhang sau, cơ quan mở cửa cung phát ra tiếng vang, sau đó một cánh cửa nhỏ chầm chậm mở ra, Từ Thiên Ân mặc cẩm y đội kim quan với sắc mặt tái nhợt, run run rẩy rẩy bị đẩy ra ngoài.

Ngay sau đó, cánh cửa nhỏ bịch một tiếng, lập tức đóng lại, âm thanh của cơ quan lại vang lên.

Từ Thiên Ân trông thấy Tần Hà đang đứng dựa vào bên cạnh thành cung chờ đợi, mồ hôi trên trán to như hạt đậu nành, lộ ra một nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, nói một cách lấy lòng: “Tiểu Vương gặp qua đại tiên.”

“Trong cung chơi vui như vậy, đến nỗi không cần về nhà?” Tần Hà lườm ông ta một cái, thầm nghĩ, Hoàng đế sao có thể cho phép một nam nhân khác ở lâu trong thâm cung vậy, cũng không sợ trên đầu hai người đồng thời mọc sừng à?

“Đúng... đúng là ở lâu một chút.” Từ Thiên Ân hơi lắp bắp.

“Không phải là ngươi trốn tránh ta chứ?” Tần Hà liếc mắt.

“Không có, không có, tuyệt đối không có.” Từ Thiên Ân lập tức xua tay như quạt gió, vẻ mặt hoảng sợ.

Vừa rồi, lúc thái giám Long Vệ đem ông ta ra, đã nói một câu: “Người đợi ở bên ngoài sâu không thể lường, để tránh Hoàng Cung bị lâm nguy, mời Vương gia lập tức xuất cung.”

Điều này thể hiện cái gì?

Thể hiện là ngay cả con át chủ bài sâu nhất của Đại Lê ở trước mặt người này cũng cảm nhận được lực áp bách mạnh mẽ.

Đây nào chỉ là sâu không thể lường, hoàn toàn chính là vực sâu.

“Thật sự không có?”

“Thật sự không có!”

“Chắc chắn là không có?”

“Chắc chắn không có.”

“Được rồi, lần này ta miễn cưỡng tin tưởng ngươi, sau này không có chuyện gì cũng đừng tiến cung, ngươi xem, để gặp mặt được ngươi khó khăn bao nhiêu a.” Tần Hà nói, nguyên bản hắn còn định quăng thuật chân ngôn đi qua, nhưng mà nghĩ nghĩ một chút, thôi bỏ đi, quăng hay không quăng cũng chẳng khác biệt mấy, lão già này chính là không thành thật.

“Vâng vâng vâng, tiểu Vương lần sau sẽ không tiến cung, cũng sẽ không tiến cung nữa.” Từ Thiên Ân vội vàng gật đầu.

“Vậy đi thôi, đi nhà ngươi ăn cơm.”

“A?”

“A cái gì mà a, đi nhà ngươi ăn cơm.”

“A, vâng vâng vâng, đại tiên giá lâm, trạch viện sơ sài của tiểu Vương nhất định là phát sáng rực rỡ, phát sáng rực rỡ.”

Bình Luận (0)
Comment