Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 219 - Chương 219 - Đồ Bách Thú

Chương 219 - Đồ Bách Thú
Chương 219 - Đồ Bách Thú

Cường thú đan!

Đây là loại đan dược mà đại vương bát cùng con bê đã từng được ăn.

Đương nhiên là cực kỳ quen thuộc.

Điều càng khiến hai thú càng vui mừng hơn chính là, hai viên cường thú đan này có mùi thơm nồng đậm hơn đan dược lần trước chúng nó dùng, đan khí cũng tinh khiết hơn, lại không có sự xao động như trước khi luyện đan, thậm chí còn mơ hồ thấy được những tia sáng đủ màu lóe lên.

Cùng là cường thú đan, nhưng hai viên đan được này lại có phẩm chất cao hơn rất nhiều.

Hai thú giương mắt nhìn Tần Hà, giống như là trẻ con đang đợi chia kẹo vậy.

Tần Hà ngửi một hơi, cũng có một cỗ xúc động muốn hóa thân thành “súc vật”.

Hai viên đan dược này, chắc chắn là thượng phẩm.

.....

Sáng sớm hôm sau, đội thuyền Phi Ngư Vệ.

Đồ Bách thứ đứng ở đầu thuyền, không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào.

Phía trước đội tàu, cá chép đỏ tinh tận tụy cẩn thận mở đường, đội thuyền trong gió bấc rít gào nhanh chóng xuôi nam, một đêm đi 300 dặm.

Chỉ một ngày nữa thôi là đội thuyền đã có thể đến tiền tuyến chiến trường, Lâm Thanh.

Dưới nước đã có chuyện gì xảy ra thì Đồ Bách Thú đã không muốn suy nghĩ thêm nữa, không thấy tung tích nhân vật khủng bố kia, nhưng đủ thứ chuyện ly kỳ quỷ quái lại có thể đại khái lần theo dấu chân hắn.

Vài ngày trước thái giám Long Vệ trước của Hoàng Cung xuất động, xong việc lại nói năng thận trọng, nghi ngờ là đã giao thủ với nhân vật khủng bố.

Lần xuôi nam này, bóng dáng của nhân vật khủng bố kia lại xuất hiện, cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Sư phụ, ngài vẫn chưa nghỉ ngơi à?” Nguỵ Vũ với đôi mắt thâm quầng xuất hiện sau lưng Đồ Bách Thú.

“Ta tỉnh dậy khá sớm.” Đồ Bách Thú chắp tay sau lưng, Phi Ngư Vệ to rộng bị gió lạnh thổi bay phấp phới.

Chuyện khổ sai lần này vốn không cần y phải ra tay, thiêu thi đường xuất hiện chuyện dị thường, bình thường y đều tọa trấn ở kinh thành, không tùy tiện điều động y đi. Thế nhưng có người gièm pha tiến cử, y đắc tội cái tên Thẩm Luyện lòng dạ hẹp hòi kia, tên kia lấy lông gà Hoàng Đế làm lệnh tiễn, y không thể không đi.

Tính ra, y đã mười mấy năm không ra khỏi kinh thành.

“Sư phụ, ngài thu nhận con cá chép đỏ tinh này lúc nào vậy?” Yên lặng một lát, Nguỵ Vũ cẩn thận hỏi, tối hôm qua y đã suy nghĩ cẩn thận lại một phen, càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng lắm.

Ba con yêu thú Hắc Long Vương chết vì trường mâu xuyên thân, cá chép đỏ tinh dùng kế tập sát, nhưng vì sao nó lại dùng trường mâu?

Dưới bụng cá chép đỏ tinh cũng chỉ có mấy cái vây cá không thể dựng lên được, nó lại không có tay, nó dùng trường mâu như thế nào?

Hơn nữa từ khi y bái sư, sư phụ chẳng hề rời khỏi kinh thành nửa bước, làm gì có cơ hội để thu nhận cá chép đỏ tinh chứ?

Hôm qua ngơ ngác bị mọi người kéo theo, tỉnh táo nghĩ lại, không có chuyện nào thích hợp cả.

Một người trên bờ muốn thu phục được thủy yêu dưới nước, không chỉ khó khăn một chút thôi đâu.

“Ngươi đang nghi ngờ sư phụ?”

Lúc này, Đồ Bách Thú xoay người lại, khuôn mặt hung thần cho dù là bình tĩnh hỏi lại cũng khiến cho nội tâm Nguỵ Vũ run rẩy.

Đối với vị sư phụ này, trong lòng Nguỵ Vũ luôn tràn đầy kính sợ.

“Không dám... Không dám, đồ nhi chỉ là tò mò một chút thôi.” Nguỵ Vũ nói lắp bắp.

Đồ Bách Thú lại quay người lại, nói chậm rãi: “Ngươi như vậy mà gọi là không dám?”

Nguỵ Vũ lập tức cúi đầu không nói thêm gì nữa, chuyện y nghi ngờ không có cách nào giải thích rõ ràng, nếu miễn cưỡng giải thích thì chính là ngụy biện.

Giữa thầy trò, không đáng.

Đồ Bách Thú thở dài một hơi, nói: “Ngươi nghi ngờ là đúng, vi sư cùng con cá chép tinh này chưa từng gặp nhau, càng không thể nói là thu phục.”

Tinh thần Nguỵ Vũ khẽ chấn động, chần chờ một lát, y lấy can đảm nói: “Sư phụ, đồ nhi cảm thấy chuyện này rất có thể là Thanh Ngưu Đại Tiên làm, hơn nữa đồ nhi còn có đối tượng hoài nghi cụ thể.”

“A?”

Đồ Bách Thú xoay người lại, trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn.

Trên danh nghĩa y có mười ba đồ đệ, đa phần đều đã đi tới phân đường thiêu thi tọa trấn một phương, một phần nhỏ thì ở lại kinh kỳ, trong đám tiểu bối thì y chỉ đem theo một mình Nguỵ Vũ ở bên người.

Đối với tên đồ đệ Nguỵ Vũ này, Đồ Bách Thú cũng khá vừa ý, thiên phú không tồi, điều đáng quý nhất chính là rất bền bỉ, thích truy tìm căn nguyên.

Chỉ là thời gian gần đây không biết Nguỵ Vũ xảy ra chuyện gì, luôn mặt xám mày tro.

“Sư phụ, ngài còn nhớ một tên thợ thiêu thi tên là Tần Hà ở lò hỏa táng thành đông không.” Nguỵ Vũ nhắc nhở.

“Thợ thiêu thi?” Đồ Bách Thú lộ vẻ nghi hoặc.

“Chính là cái tên mà ngài đã tự mình thưởng cho hắn một đồng tiền mạ vàng trong năm nay ấy.” Nguỵ Vũ nói tiếp.

“Người trẻ tuổi kia rất tinh thần.” Đồ Bách Thú lúc này nhớ ra, hồi tưởng lại một chút rồi gật đầu hỏi: “Hắn thế nào?”

Nguỵ Vũ chần chờ trong giây lát mới cắn răng nói: “Hắn.... Hắn chính là Thanh Ngưu Đại Tiên.”

Đồ Bách Thú: “....”

“Sư phụ, ta biết thợ thiêu thi và Thanh Ngưu Đại Tiên có chênh lệch rất lớn, nhưng cái tên Tần Hà kia.... Hắn thật sự là Thanh Ngưu Đại Tiên.”

Nguỵ Vũ đã sắp ngạt thở, tất cả mọi thứ đều chỉ hướng Tần Hà, nhưng chính là không thể lấy được bằng chứng, tất cả mọi người đều cảm thấy, ai là Thanh Ngưu Đại Tiên không quan trọng, dù sao hắn rất lợi hại là được.

Nhưng Nguỵ Vũ không được, bởi vì việc này liên quan tới vấn đề y còn cần tiếp tục điều trị hay không.

Vấn đề rất lớn.

“Vậy ngươi nói thử một chút, vì lý do gì mà ngươi lại cho rằng một tên thợ thiêu thi là Thanh Ngưu Đại Tiên?” Đồ Bách Thú cũng không vội vàng phủ định.

Sau đó, Nguỵ Vũ một năm một mười kể hết những điểm đáng ngờ xuất hiện trên thân Tần Hà cùng dấu vết của Thanh Ngưu Đại Tiên để lại, đặc biệt là chuyện Tần Hà ném trường mâu xuống sông ngày hôm qua.

Chỉ là y cũng không thể phát hiện ra một điều, y càng kể ra, dưới đáy mắt Đồ Bách Thú càng bị sương mù che phủ dày đặc.

Mà điểm đáng ngờ mà y nói, nghe vào trong tai lại cảm thấy rất qua quýt tầm thường.

Cưỡi bò?

Toàn bộ đội ngũ có hai trăm con trâu bò, người cưỡi trâu bò rất nhiều.

Ném trường mâu xuống nước?

Cung tiễn, trường mâu trên thuyền đã có một nửa đã bị ném vào trong nước rồi.

Nhưng thấy dáng vẻ Nguỵ Vũ càng nói càng kích động, Đồ Bách Thú nói: “Ngươi nghi ngờ hắn, nhưng lại không có chứng cứ cụ thể, vậy thì điều chuyển hắn đến thiêu thi đường làm việc đi, có phải hay không thì qua thời gian dài sẽ biết.”

Nguỵ Vũ lập tức kích động lên, “Vâng, sư phụ, đồ nhi sẽ chứng minh cho ngài thấy.”

“Hiện tại liền đi tìm hắn, gọi hắn tới đây đi, lại chuẩn bị thêm hai đồng tiền mạ vàng, thiêu thi đường của chúng ta cũng nên tuyển thêm vài nhân viên, mà hắn ở lò hỏa táng thành đông cũng khá có năng lực.” Đồ Bách Thú xoay người sang chỗ khác.

“A, còn... còn cho hắn thêm đồng tiền?”

Sự hưng phấn trên mặt Nguỵ Vũ lập tức cứng lại.

“Ping ping ping”

Đang định nói tiếp thì đúng lúc này, phía trước lại đột nhiên truyền đến một loạt âm thanh sắc bén va chạm.

Ngay sau đó liền nghe thấy phòng quan sát trên cột buồm phát ra tiếng hô lớn: “Phía trước có xích sắt chặn ngang dòng, có biến!”

Hai người lập tức biến sắc, tập trung nhìn về phía trước, chỉ thấy ở cuối chân trời, có ba dây xích sắt to lớn chắn ngang ở mặt sông, đang phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo dưới nắng mai.

Sau một khắc, mấy quả cầu lửa thình lình bay vọt lên không, rít gào, rồi đập về phía đội thuyền vẫn còn đang ngủ say.

Tiếng thét thê lương lập tức vang lên.

“Địch tập, địch tập!”

Bình Luận (0)
Comment