Ngoài hai bản kỹ năng thì còn có một viên Thanh tâm hoàn, một viên Bồi nguyên đan.
Thanh tâm hoàn: Hoàn này có công hiệu thanh tâm tĩnh khí.
Bồi nguyên đan: Đan này có tác dụng cố bản bồi nguyên.
Giới thiệu đơn giản đến không thể đơn giản hơn, có công dụng cụ thể là gì còn không bằng đọc tên, phải dùng thử mới biết được.
Nhưng mà... Chắc chắn là không có độc.
Tần Hà tung lên ném vào trong miệng, nhai nát.
Giòn, giống như là đậu tằm rang không cho muối, thơm thơm, hương vị cũng không tồi.
Ngay sau đó, Tần Hà liền cảm giác được đầu dâng lên một chút hơi lạnh, sự mê man do kịch đèn chiếu của ba mươi bộ thi thể mang đến đã lập tức bị quét sạch, giống như là được ngủ đến khi tự tỉnh vậy, cực kỳ tỉnh táo.
Một vật không tồi, có thể tăng thêm hạn lượng đốt thi thể.
Không thể nghi ngờ là Thanh tâm hoàn, đáng tiếc chỉ có một viên,.
Chỉ mong về sau đốt thi thể phổ thông có thể được thêm một chút.
Dùng Bồi nguyên đan thì không cảm giác được có tác dụng gì, chỉ thấy bụng dưới hơi âm ấm, giống như là được một bàn tay nhỏ vừa mềm mại vừa ấm áp phủ lên, cực kỳ thoải mái.
Trừ cái đó ra, không còn gì khác, cũng không biết cố cái gì bản, bồi cái gì nguyên.
Lại đi một đoạn, Tần Hà ngẩng đầu nhìn sắc trời đã hơi mờ tối, túm chặt quần áo trên người, nói với con bê: “Lamborgh, tăng hết tốc độ tiến lên, buổi sáng ngày mai chúng ta phải đến thành Lâm Thanh!”
Đã trì hoãn gần một ngài, nếu còn không gia tốc sẽ bị lạc đội.
Còn có hơn trăm dặm đường đấy.
“Tốt, gia, ngài ngồi vững!”
Đôi mắt bê tỏa sáng, đột nhiên tăng sức lực lên.
Tối hôm qua ăn một viên Cường thú đan vào trong bụng, thể trạng con bê tăng thêm một vòng, tứ chi thêm to khỏe, sừng bò cũng dài ra thêm một tấc, đạo hạnh thẳng tiến đạt đến sáu mươi năm, toàn thân tràn đầy lực lượng!
Lại cộng thêm mượn của Tần Hà một phần nội kình cùng thuật tật phong gấp ba lần trên bốn chân.
Bốn vó vừa nhảy lên chính là vượt ra năm trượng có hơn!
Nhưng dù là như vậy, con bê vẫn chưa cảm thấy đủ đã, lại lao đến trên mặt sông đóng băng.
Mặt băng rộng lớn, không có cái gì chặn không có cái gì cản.
Thẳng tắp xông lên!
Rừng núi hai bên “bá bá bá” lui về phía sau, phóng nhanh như điện, thế như sét đánh!
Tần Hà thấy mà hãi hùng khiếp vía, vội vàng tập trung tinh thần, thuật cưỡi trâu bò phát huy đến cực hạn, không dám khinh thường.
Eo bò hợp nhất!!
Khá lắm.
Lần này thì quả thực không phải là chạy quá nhanh.
Mà thật sự. Bay quá thấp.
“Bò...ò...”
Con bê hưng phấn đến kêu lên.
Phiên dịch: Ta là bò nhanh nhất thế giới! Xin nhớ kỹ tên của ta! Ta tên là Lamborgh!
Ngay cả đại vương bát nằm sấp trên đầu bò cũng rất hưng phấn!
Quá nhanh!
Há miệng ra, đầu vương bát bị gió lạnh thổi lắc lư.
Tốc độ đỉnh cao trong cuộc đời vương bát!
Trong thời gian một cái chớp mắt, một người hai thú gào thét xuất hiện ở phía chân trời, lại gào thét biến mất ở chân trời bên kia.
Chỉ để lại trên mặt băng hai hàng vết móng bò đầy rạn nứt.
....
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Thanh, nơi này xem như tiết điểm trọng yếu của Đại Vận Hà trên đất Lỗ, sự phồn hoa của nó không hề thua kém với bến tàu ở kinh thành một chút nào, mà lúc này, Lâm Thanh lại càng thể hiện ra sự bận rộn của thời chiến.
Hai đội thuyền khổng lồ từ phương nam và phương bắc đồng thời đến thành Lâm Thanh.
Đội phương bắc là mấy trăm người của thiêu thi đường Phi Ngư Vệ cùng với một vạn nhân mã của Kinh Doanh.
Đội phương nam thì càng khổng lồ, khoảng chừng trên trăm con thuyền lớn, chở đầy lương bổng cùng quân tư đến từ Giang Nam, đi theo còn có ba vạn Chiết binh.
Cũng là cho thủy thú mở đường, trùng trùng điệp điệp tiến về phía bắc, đi tới thành Lâm Thanh.
Vô số dân phu được chiêu dụng đến để mở mặt băng, tiếp dẫn đội thuyền cập bờ, lại thành thục gác xà ngang lên, bắt đầu dỡ lương thực và quân hưởng xuống.
Trên trăm tên thái giám mặt trắng không râu lực lưỡng mặc áo giáp, cầm binh khí đi đi lại lại tuần sát, dùng giọng vịt đực chói tai để đốc thúc dân phu tăng nhanh tốc độ.
Toàn bộ bến tàu ầm ĩ hỗn loạn, nhiều người giống như là con kiến dọn nhà.
Áp vận lương bổng trên thuyền lớn, từng lá cờ lớn viết chữ “Ngụy” phấp phới theo gió.
Đó là đội đốc lương được Ngụy Vương Cửu Thiên Tuế an bài ở Kim Lăng Nam Đô, miệng ngậm Thiên hiến, phụng chỉ đốc lương, tất cả đều là thái giám cao to vạm vỡ, võ trang đầy đủ, nhân số chừng hai trăm người.
Không thua gì với Phi Ngư Vệ ở kinh thành.
Bọn họ cũng giống như Phi Ngư Vệ, là nhân vật mà các phú thương cùng đại địa chủ căm ghét đến ngứa cả răng.
“Hoắc”
“Hoắc”
Phía nam bến tàu Lâm Thanh, hai người một béo một gầy đứng trên tấm gỗ trượt tuyết, đang sức để đẩy trượt trên mặt băng.
Một người là hòa thượng đầu trọc, một người là đạo sĩ mặt đen.
Hai người mặt đầy băng sương, miệng thở ra khói trắng, lạnh đến run lẩy bẩy, trên lông mày cùng tóc đều là nhũ băng lớn chừng đầu ngón tay, nước mũi đều cáu ở trên mặt.
“Rốt cuộc... quay lại rồi.”
Đại hòa thượng trông thấy cờ xí của đội thuyền ở phía xa xa, sắp rơi nước mắt.
“Quay lại rồi.”
Trên mặt đạo sĩ cũng đầy vẻ kích động.
Quá khó khăn, “dù lượn” bị gió bấc cuốn mạnh đi, mang hai ngươi tiến thẳng về phía nam, bay vượt qua phía nam Lâm Thanh hơn năm mươi dặm mới dừng lại.
Không có dụng cụ phanh lại!
Hai người đành phải quay người trở lại phía bắc, lúc này mới một lần nữa quay lại dưới thành Lâm Thanh này.
Vào giờ khắc này, tòa thành Lâm Thanh lần đầu ghé đến ở trong mắt hai người, giống như là thánh địa trong mộng ảo.
“A di... ngươi... cả nhà ngươi Phật, sau này... đừng... đừng có nói với bần tăng cái gì phát minh, bần tăng sẽ... sẽ không bao giờ tin tưởng nữa.”
Đại hòa thượng đã được lĩnh ngộ khắc sâu vô cùng, thân thể béo tròn lúc này yếu ớt như không cản nổi gió, giống như là bị thiên quân vạn mã bạo lực, lung lay sắp đổ.
Cả khuôn mặt to như cái đĩa đều là dấu vết phanh mặt để lại.
Khuôn mặt cực kỳ thê thảm.
“Đây... đây chỉ là ngoài ý muốn.” Đạo sĩ run run cầm cập, giọng nói không biết là đông lạnh hay là mất sức, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Ít nhất... Ít nhất cái trượt tuyết này của ta còn... còn tạm được mà.”
Sau đó hai người lại đấu nhau vài câu, rồi đẩy trượt tuyết tiến về phía thành Lâm Thanh.
Rất nhanh, hình bóng thành trì đã trở nên rõ ràng.
Lúc này tuyết đã ngừng rơi, gió cũng ngừng lại, mặt trời lâu ngày không thấy chậm rãi nhô ra khỏi đỉnh núi.
Hôm nay cuối cùng cũng tạnh.
Ánh mặt trời bao phủ khắp nơi, tuy không có nhiệt độ, nhưng cũng rất chói mắt, hai người không tự chủ híp mắt lại, ngay trong khoảnh khắc nhìn không rõ này, mặt băng đột nhiên phát ra tiếng hô lớn, tiếng nói bị gió át đi.
“Mau tránh ra!!”
“Không hãm được xe rồi!”
Quay đầu lại, một con vật to lớn mang theo sương gió mãnh liệt nhanh chóng phóng đại ở trong mắt hai người.
Con ngươi hai người cấp tốc co rụt lại, hít sâu một hơi, theo bản năng muốn né tránh.
Nhưng đã chậm.
Con vật to lớn kia nhanh chóng và mạnh mẽ như là sấm chớp.
“Bành!”
Một tiếng trầm vang.
Thời gian vào khoảnh khắc này phảng phất như là đã dừng lại.
Hai người lật tròn bay vút lên không, giới ba trên đầu hòa thượng cùng đạo quan làm bằng bạc của đạo sĩ dưới ánh mặt trời phản chiếu ra kim quang chói mắt.
Bên trên con vật to lớn kia, một thanh niên mặc áo gai há hốc miệng, mặt mũi mang theo gió tuyết, tràn đầy vẻ kinh hãi.
Mà toàn thân con vật khổng lồ kia đều phủ lông vàng, một đôi mắt bò trợn tròn, bốn vó trượt trên mặt băng, quẹt ra bốn cái ngấn kéo thật dài.
Ngoài ra, trên đầu bò còn có một con vương bát cũng há to miệng, theo bản năng rụt đầu lại.
Ngay chớp mắt sau đó, thời khắc tạm ngừng giải trừ.
“Sưu!”
Hòa thượng cùng đạo sĩ vừa mới rơi xuống đất, con vật khổng lồ kia đã chở một người một vương bát vụt qua khúc sông, biến mất.
“Gia, hình như chúng ta đụng người!”
Khúc sông bên kia, đại vương bát hô lớn.
“Là ai, nhìn thấy không?” Tần Hà vội vàng hỏi, con bê phóng quá nhanh, mặt trời chói mắt, lại thêm nơi đó là một khúc sông, hắn không thấy rõ.
“Không biết, là hai người.”
Đại vương bát trả lời, nó rụt đầu nên không bị ánh mặt trời chiếu làm chói mắt.
“Ngừng ngừng ngừng!”
Tần Hà vội vàng thét ra lệnh.
Mười lần xảy ra tai nạn xe cộ thì có chín lần là do đi nhanh, hơn ngàn vạn con đường, an toàn là thứ nhất.
Con bê nhanh thì nhanh, nhưng mặt băng không hãm phanh được nha.
Xong con bê.
Tốc độ nhanh như vậy chẳng phải là đã đụng nát người ta rồi.
Nghiệp chướng.
“Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, đừng chạy!”
“A di cả nhà ngươi cái Phật, đứng lại cho Phật gia ta!”
Nhưng đúng ngay lúc này, bỗng nhiên có hai tiếng hào quen thuộc lại đồng thanh vang lên, mang theo sự tức giận và cuồng bạo.
Tần Hà vừa nghe thấy, chợt cảm thấy toàn thân buông lỏng, lòng tội lỗi vừa mới dâng lên kia, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích.
“Gia, chúng... chúng ta còn ngừng lại không?”
Con bê cũng chột dạ không ngớt, nó cũng quen giọng của hòa thượng.
“Ngừng cái rắm a, mau chạy đi, lát nữa lại bị ăn vạ bây giờ!” Tần Hà vội vàng thúc dục.
“Gia, bọn họ là ai?” Đại vương bát tò mò hỏi.
“Kẻ chuyên ăn vạ!!”
Tần Hà cùng con bê trăm miệng một lời.