Bến tàu Lâm Thanh.
Đội ngũ Phi Ngư Vệ cùng thiêu thi đường thi nhau hô hoán dỡ vật tư ở trên bến tàu.
Một đám quan thiêu thi của thiêu thi đường không muốn để dân phu đến hỗ trợ nhưng cũng không muốn tự mình làm, cho nên chỉ huy một đám thợ thiêu thi bận rộn trên dưới.
Từ Trường Thọ cùng Lý Thiết cũng ở đó, đang chỉ huy nhóm người của lò hỏa táng thành đông dỡ xuống vật tư rồi chất lên xe.
Tần Hà vượt thành vòng trở lại thấy không có ai chú ý đến mình liền tiến lại gần.
Từ Trường Thọ cùng Lý Thiết trông thấy Tần Hà, sắc mặt đại biến, vội vàng kéo Tần Hà vào đội ngũ.
“Tổ tông của ta ơi, nửa đường ngươi chạy đi đâu vậy, ta sắp nóng ruột chết rồi?” Từ Trường Thọ vỗ đùi hỏi.
“Ở trên thuyền không thú vị, ta xuống thuyền ra bên ngoài xem.” Tần Hà nhún nhún vai nói.
“Ông trời ơi, thuyền này là ngươi muốn lên thì lên, muốn xuống thì xuống à?” Lý Thiết nhìn Tần Hà với vẻ mặt như là đang nhìn một tên ngốc vậy.
Tần Hà suy nghĩ một chút, gật đầu “Ừm đúng vậy, không khó nha.”
Lý Thiết nghe vậy liền rụt cổ lại, cắn răng nói: “Vậy ngươi biết trốn đinh là tội gì không, trảm lập quyết!”
Nói đến câu cuối, Lý Thiết còn làm ra động tác cắt cổ.
“Không phải ta đã về rồi à?” Tần Hà tỏ vẻ vô tội.
“Được được được, ta không nói việc này.”
Lý Thiết vội vàng ngừng câu chuyện, vội vàng nói với Tần Hà: “Vừa rồi Tần Hà tới tìm ngươi, chúng ta đều nói nhất quán là ngươi đã đi nhà xí, ngươi đừng có nói lỡ miệng.”
“Lý ca nói không sai, Tần Hà ngươi nhớ kỹ, dù là ai hỏi ngươi cũng phải cắn chặt, nói trên đường đi tới đây ngươi vẫn luôn ở trên thuyền, không hề xuống thuyền.” Từ Trường Thọ dặn dò một cách trịnh trọng.
“Ta hiểu.” Tần Hà gật đầu.
Lý Thiết cùng Từ Trường Thọ liếc nhau một cái, đồng thời thở phào một hơi, cả nửa đường đi bọn họ đều là lo lắng không yên.
Tội trốn đinh bị trảm lập quyết không nói, những người dẫn đội như bọn họ cũng phải chịu tội liên đới, đều phải phạt.
Tiếp đó hai người dặn dò thêm vài câu rồi lại đi làm việc.
Đến khi mặt trời lên cao, toàn bộ vật tư Phi Ngư Vệ mới được gỡ hết xuống thuyền, xe lớn xe nhỏ chở đến thành Lâm Thanh.
Đồ Bách Thú đã ra lệnh, Phi Ngư Vệ vào thành tạm thời chỉnh đốn một ngày, sáng sớm ngày mai xuất phát đến tiền tuyến Tế Nam.
Trên đường đi thuyền xuôi nam, người không thích nghi được với sông nước gần như là mất đi nửa cái mạng, chóng mặt đến trời đất quay cuồng, thượng thổ hạ tả, toàn thân tê liệt đổ mồ hôi lạnh. Nói chung là, nếu không nghỉ ngơi một ngày, đội ngũ rời rạc như vậy không thể nào xuất phát.
Cửa thành, Đồ Bách Thú không thấy bóng dáng, quan thiêu thi sáu đồng tiền Cung Thiên Hành dẫn theo đám người Nguỵ Vũ bàn bạc, muốn vào thành.
Nhưng mà có chuyện kỳ lạ xảy ra, quan binh phòng thủ trông thấy Phi Ngư Vệ thế mà không hề mềm yếu một chút nào, không chỉ không cho qua, ngược lại còn bắt đầu cãi vã.
Tai Tần Hà khẽ động, thuật thuận phong mở ra.
Lúc này liền nghe thấy bả tổng thủ vệ nói: “Các vị, không phải là tiểu nhân không nể mặt Phi Ngư Vệ, đây là mệnh lệnh của Tổng đốc địa nhân, bất cứ người nào tiến vào thành đều phải thoát y kiểm tra, trên thân kẻ nào có vết thương là bị nghiêm cấm vào thành. Tổng đốc đại nhân công chính nghiêm minh, nếu là trách tội xuống, tiểu nhân không thể gánh nổi.”
“Chỉ là mấy bộ cương thi cũng làm cho các ngươi sợ đến như vậy?” Nguỵ Vũ khinh thường hỏi.
“Đây là mệnh lệnh của Tổng đốc đại nhân, nói đến đây thôi, còn xin các vị đừng làm khó tiểu nhân.” Bả tổng nói với giọng điệu kiên quyết.
Tần Hà nghe vậy trong lòng khẽ động, chuyện chiến trường đất Lỗ xảy ra thi loạn đã truyền về kinh thành trước khi bọn họ lên đường, nhưng là đủ loại lời đồn bay khắp trời, không có một lời chính xác.
Tần Hà cũng không có chỗ nào để hỏi, cuối cùng hôm nay mới nghe được chút tiếng gió.
Đáng tiếc, cuộc bàn bạc sau đó cũng không có nội dung nào giá trị, bả tổng sống chết cũng không chịu nhượng bộ, Cung Thiên Hành không còn cách nào khác, đành phải quyết định không vào thành, hạ trại ngay bên ngoài thành.
Tổng đốc diệt loạn Tôn Nguyên Hóa có toàn quyền phụ trách mọi chuyện liên quan đến việc tiêu diệt phản quân Bạch Liên giáo lần này, đội quân binh mã đất Lỗ do ông ta chỉ huy.
Bả tổng không chịu nhượng bộ, cường thế như Phi Ngư Vệ cũng không dám dùng sức mạnh.
Nếu thật sự náo loạn lên, một đạo thủ lệnh của Tôn Nguyên Hóa là có thể chém người ngay tại chỗ, cho dù cáo trạng đến Ngự tiền, cũng chẳng có ích lợi gì.
Còn về việc thoát y kiểm tra, thì càng là tuyệt đối không thể, cho tới bây giờ chỉ có Phi Ngư Vệ kiểm tra người khác, lúc nào đến phiên Phi Ngư Vệ cởi đồ để người khác tới kiểm tra chứ. Đây là tôn nghiêm và ranh giới cuối cùng của Phi Ngư Vệ.
Thế là đội ngũ chuyển hướng, đi đến bên ngoài thành lập doanh địa tạm thời.
Tần Hà đảo mắt một vòng, cố ý bước chậm đi rớt sau đội ngũ, thừa dịp không có ai chú ý đến hắn, tách ra khỏi đội ngũ chạy đến trước mặt tên bả tổng kia, nhếch miệng nở nụ cười, chắp tay hỏi: “Đại ca, chuyện cương thi kia là sao vậy?”
Bả tổng liếc mắt đánh giá Tần Hà từ trên xuống dưới một lần, trong mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, không kiên nhẫn phất tay, làm ra động tác xua đuổi.
Nhưng lúc này miệng của gã lại nhanh hơn, nói: “Cương thi cắn người, lúc trước ở trên chiến trường đã có rất nhiều người bị cắn, cái đám vương bát đản Bạch Liên giáo kia không từ thủ đoạn, mời mấy kẻ tà ma ngoại đạo trợ chiến.”
“Không giảng võ đức như vậy à.” Tần Hà gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy, bên trong thành Lâm Thanh có cương thi không?”
“Có, hai ngày nay vẫn lục tục có người bị cắn, cũng chính là vì chuyện này nên mới cần kiểm tra mới có thể vào thành, sợ việc này gây ra khủng hoảng nên tin tức bị phong tỏa.” Bả tổng tiếp tục nhanh nhảu đáp.
“Thì ra là như vậy, ta hiểu rồi, cảm ơn đại ca.” Tần Hà chắp tay nở nụ cười, quay người rời đi.
Bả tổng đứng tại chỗ, giơ tay bịt miệng, vẻ mặt như là trông thấy quỷ.
“Đại ca, chuyện bí mật như vậy, sao ngươi lại nói ra ngoài thế?” Bên cạnh bả tổng, một tên thập trưởng giật mình nhìn gã.
Bả tổng tỏ vẻ vô tội: “Ta... Ta cũng không biết chuyện này là như thế nào, chính là ta... nghĩ tới cái gì liền nói cái đó, không thể khống chế miệng được.”