Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 224 - Không Nỡ Chết Đi

Chương 224 - Không nỡ chết đi
Chương 224 - Không nỡ chết đi

Doanh địa tạm thời Phi Ngư Vệ.

So sánh với doanh địa lớn động một chút là hơn vạn đại quân thì doanh địa nhỏ cho mấy trăm người nhỏ hơn rất nhiều.

Nhưng Phi Ngư Vệ cực kỳ biết chọn vị trí, sát bên tường thành, chỗ tốt khác không nói, chỉ việc tránh gió là đã đủ rồi.

Xe quây thành một vòng tròn, dỡ xuống lều da trâu, đốt lò sửa ấm, thổi lửa nấu cơm, rất nhanh liền khói bếp mịt mờ.

Thợ thiêu thi dựa hơi thiêu thi đường, cũng được ở lều da trâu, mười mấy người ngồi quây xung quanh lò lửa.

Đó là tương đối ấm áp.

Chỉ là hơi nặng mùi.

Nhưng điều này không làm khó được Tần Hà.

Thuật tịnh vị: Thi triển thuật này, ngài có thể khử sạch tất cả những mùi vị khác thường trên thân mục tiêu, hiệu quả phụ thuộc vào mục tiêu sử dụng mà thay đổi.

Có vô ảnh thủ gia trì, thuật tịch vị được ném ra ngoài liên tiếp “biubiubiubiu”.

Toàn bộ lều tạm, đừng nói người, ngay cả đốt than đá cũng không còn có mùi gay mũi.

Chính là thần kỳ như vậy.

Tần Hà lấy chăn đệm trải ở bên cạnh lò, rồi nằm lên đó gác chân bắt chéo.

Ổ vàng ổ bạc, không bằng ổ chăn của mình.

Hai chữ, thoải mái.

“Tần Hà, nửa đường sao không thấy đâu dậy.” Lúc này, Lưu Tam Cân lại gần, tò mò hỏi.

Mấy tên thợ thiêu thi khác nghe vậy, cũng nhao nhao xúm lại, hiện tại ở lò hỏa táng thành đông, Tần Hà mới là lão đại, ngay cả Lăng Trung Hải phân phối thi thể cũng phải xem sắc mặt của Tần Hà, tất cả mọi người đều thấy rõ ràng.

Còn về bản thân Tần Hà, đó nhất định là đại tiên, lợi hại cực kỳ.

“Đừng có nói nhảm, ta vẫn luôn ở trên thuyền.” Tần Hà híp mắt, giấu đầu hở đuôi.

“Tui trông thấy cả gòi, ngươi là từ bên ngoài trở về.” Lưu Tam Cân phản bác.

“Thấy thấy thấy, ngươi trông thấy cái rắm!” Lão Lương Đầu giơ tay đập lên trán Lưu Tam Cân một cái, khiển trách: “Nói linh tinh cái gì đấy, ngậm miệng!”

“Đánh đúng rồi, ngươi chỉ có nói nhảm nhiều.” Lý Qua Tử cũng giơ tay đập y một cái.

Lưu Tam Cân thình lình bị đập hai cái, lại nhìn thấy ánh mắt của người bên ngoài, ôm đầu không dám nói tiếp nữa.

Tần Hà mỉm cười, không nói chuyện.

“Tần ca, ngươi nói một chút, lần này, chúng ta có thể bình an trở về hay không?” Lão Lương Đầu đẩy Lưu Tam Cân ra, chen vào hỏi.

Lời này vừa ra, mọi người đều nhìn về Tần Hà với vẻ trông mong.

Lần trước huyện Phòng gặp ôn dịch, Tần Hà nói lò hỏa táng thành đông không có ai nhiễm bệnh, kết quả thật sự một người bị nhiễm bệnh cũng không có, cực kỳ thần kỳ. Lò hỏa táng ba thành khác thế nhưng là có rất nhiều người chết.

Chuyến xuôi nam này, lòng người hoang mang, quan binh, yêu nhân Bạch Liên, loạn quân, kẻ nào cũng có thể lấy mạng người, bây giờ còn xảy ra thi loạn, lại càng trở nên hung hiểm.

Chẳng ai rõ tại sao lần trước Tần Hà lại có thể nói đúng, nhưng cho dù đó là gặp phải đại vận, thì đó cũng là phúc vận đúng không.

Nói không chừng là miệng người ta ngậm thiên hiến, ngôn xuất pháp tùy ấy chứ.

Lui một vạn bước, coi như cái gì cũng không phải, xin một điềm lành cũng tốt nha.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều hy vọng có thể nghe được lời cát lợi từ trong miệng Tần Hà.

Nếu là trước đây, chết thì chết, cái thế đạo quỷ quái này, chết sớm siêu sinh sớm, hai mắt nhắm lại chân duỗi thẳng, còn thoải mái gấp trăm lần so với sống sót.

Nhưng bây giờ, lò hỏa táng thành đông đã lâu không có người chết, cuộc sống cũng có mùi khói lửa.

Lão Lương Đầu thích uống rượu, mỗi ngày đổ một muỗng rượu nhỏ vào trong hồ lô, lại hòa thêm vào một bầu nước, không có việc gì lại nhấp một ngụm, cuộc sống hàng ngày thư thả cực kỳ.

Lưu Tam Cân thích ăn thịt, trên xà nhà treo hai khối thịt khô, khi nào ăn màn thầu bột tạp thì quẹt lên trên, cọ cọ rồi ăn, cũng có thể đỡ thèm một chút.

Lý Qua Tử thì càng ghê gớm, lâu lâu lại đi đến đầu hẻm cũ trả giá một lần.

Nói tóm lại, đều không nỡ chết đi.

Lò hỏa táng thành đông trước kia âm trầm kinh khủng, bất tri bất giác đã trở thành “nhà”, mặc dù cả đám đều là đàn ông.

Tần Hà mở mắt nhìn mọi người một cái, lại nhắm mắt lại, nói sâu xa: “Yên tâm đi, chúng ta đều có thể sống sót trở về, nhiều lắm là chịu khổ một chút thôi.”

“Tốt quá!”

“Tần ca nhi nói còn có thể sống sót trở về!”

“Quá tốt gòi!”

“...”

Đám thợ thiêu thi lập tức kích động không thôi, trên mặt đều nở nụ cười tươi như hoa.

“Tần Hà, ta giúp ngươi đấm bóp chân.”

Lý Qua Tử cực kỳ thấu hiểu, lập tức bắt đầu đấm bóp chân cho Tần Hà.

“Tui đấm chân còn lại.”

“Ta bóp vai.”

“Ta ấn bàn chân cho Tần ca.”

“Ta cũng tới.”

“Ta cũng tới.”

“....”

“Tới tới tới, bóp mạnh hơn chút nữa, mạnh hơn chút nữa.”

Đương nhiên là Tần Hà sẽ không chối từ, tứ chi mở ra nhắm mắt hưởng thụ.

Rất nhanh các bộ phận trên thân Tần Hà đã không đủ chia.

“Tần Hà, xảy ra chuyện rồi!”

Đúng lúc này, màn cửa lều đột nhiên bị vén lên, Từ Trường Thọ vô cùng lo lắng chui vào.

Vừa thấy cảnh tượng này, đôi mắt hơi hơi trừng lớn.

Y nhìn thấy cái gì?

Tần Hà nằm ở đó, toàn thân đều là mấy tên đàn ông đàn ang.

...

Thời gian lùi lại.

“Tư lưu”

Đại hòa thượng nằm rạp trên mặt đất, đầu lưỡi vươn ra liếm dấu chân bò, trừng mắt, nói: “Tìm được rồi, chính là nó!”

Đạo sĩ bụm mặt, ngẩng đầu nhìn về phía lá cờ lớn Phi Ngư giữa doanh trại, nói: “Phi Ngư Vệ lớn mật, cưỡi bò đụng người còn dám chạy, hôm nay bản đạo phải lý luận với các ngươi một phen mới được.”

“Hai lần!”

Đại hòa thượng đứng lên, cùng chung mối thù, nhấn mạnh, cả khuôn mặt đều tái đi.

Bình Luận (0)
Comment