Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 225 - Chương 225 - Xem Đụng Thành Dạng Gì

Chương 225 - Xem đụng thành dạng gì
Chương 225 - Xem đụng thành dạng gì

“Phi Ngư Vệ, đi ra cho bản đạo gia!”

“Đi ra!”

Đạo sĩ cùng đại hòa thượng bắt đầu hô lớn.

Cú đụng chạm trên mặt sông kia, đã khiến cho gương mặt vốn đã bị thương do ma sát khi làm phanh kia lại càng nặng hơn, đã thảm lại càng thêm thảm.

Cho nên hôm nay, dù đây là doanh địa Phi Ngư Vệ, cũng cần phải thách thức một chút mới được.

Đặc biệt là đại hòa thượng, nuốt không trôi cục tức này.

Hai lần!

Cùng một con bò!

Như vậy còn có thể nhịn được sao?

Chuyện lần trước y đã sắp quên đi rồi, hôm nay lại đụng tiếp, khiến cảm giác nhục nhã lần trước lại đột nhiên trở nên rõ ràng.

Hai lần đụng người liền chạy, quá đáng!

Quá không giảng công đức!

Hôm nay dù có là liều mạng lại tiến vào chiếu ngục Phi Ngư Vệ, đại hòa thượng cũng phải bắt được người này, thù mới hận cũ tính một lượt.

Hai người la mắng tự nhiên rất nhanh dẫn tới Phi Ngư Vệ phòng thủ.

Thường Ôn Thường Bách hộ vội vàng dẫn người xông ra cửa doanh, người chưa đến đã hỏi trước một câu: “Kẻ nào, dám ở cửa Phi Ngư Vệ la mắng, chán sống à?”

Nhưng đợi đến khi Thường Ôn đi ra, vừa trông thấy người thì lập tức thay đổi sắc mặt.

Cái tên đạo sĩ mặt đen kia y không nhận ra, nhưng cái tên hòa thượng mập này thì có hóa thành tro y cũng có thể nhận ra.

Bắt ba bốn lần, chạy ba bốn lần, hơn nữa còn có mối quan hệ chặt chẽ với phân trâu.

Trong đó còn có một lần là chính tay y bắt, vừa khiêng về, kết quả lãnh đạo trực tiếp Quý Thành Lương lập tức đen mặt, ngay cả một câu khen thưởng cũng không có, ngược lại không hiểu ra sao lại khiển trách y vài câu.

Thường Ôn không nghĩ ra, vội vàng đi nghe ngóng, tìm hiểu tại sao cái tên này ra ra vào vào “bảy lần bắt mạnh hoạch” như vậy.

Sau khi nghe ngóng, khá lắm.

Cái tên mập mạp này, đệ tử thân truyền của Pháp Thiền Đại Sư, trụ trì Kim Quang Tự!

Hơn nữa nếu bàn kỹ hơn, phu nhân của thủ tịch thiêu thi đường Đồ Bách Thú còn là sư mẫu của tên kia.

Quan hệ hơi loạn một chút, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thân phận này đặt ở Phi Ngư Vệ cũng là một tấm sắt.

Nguỵ Vũ đụng hắn ta thì đó là chuyện trong nhà, người khác nếu dám đụng thì phải cẩn thận da.

“Đây không phải là Pháp Hải đại sư sao, ngọn gió nào thổi ngài đến nơi này vậy?” Thường Ôn vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, tươi cười hỏi thăm.

Nhưng mà y không nói lời này còn tốt, vừa nói ra lời này thì quả thực chính là không còn gì để nói.

Hòa thượng lập tức giậm mạnh chân, “A di cả nhà ngươi Phật, ngọn gió nào, là gió bắc, gió bắc thổi bản Phật gia tới nơi này, còn là bay từ trên trời tới!”

“A?”

Thường Ôn tức thì đầu đầy dấu hỏi chấm, không biết mình nói sai ở đâu.

Còn từ bay từ trên trời tới?

Tại sao ngươi lại không trượt từ trên mặt băng tới vậy?

“A cái gì a, chúng ta chính là bay từ trên trời tới.” Đạo sĩ ngang ngược bồi thêm một câu.

“Vị đạo gia này là?” Thường Ôn nhìn về phía đạo sĩ.

Đạo sĩ vênh mặt nói: “Lăng Vân Quan, Ngô Đức!”

Sắc mặt Thường Ôn lại biến đổi, y chưa từng nghe qua cái tên Ngô Đức này, nhưng Lăng Vân Quan như tiếng sấm bên tai, danh xưng đứng đầu Đạo môn. Người này có thể qua lại cùng với Pháp Hải, tất nhiên là thân phận cũng sẽ không kém.

Thường Ôn nhất thời cảm thấy không ổn, hai người này tới hưng sư vấn tội, nếu xử lý không tốt, chắc chắn phải chịu liên lụy.

Lăng Vân Quan cùng Kim Quang Tự, đó chính là một trong hai sự giúp đỡ lớn của Phi Ngư Vệ, giao tình không cạn.

Thường Ôn chắp tay, nhắm mắt hỏi: “Không biết hai vị tới trước Phi Ngư Doanh ta là có chuyện gì cần làm?”

“Trong Doanh các ngươi có người cưỡi bò đụng chúng ta, tìm hắn ta ra, chúng là muốn lãnh giáo hắn ta một chút!” Đại hòa thượng đáp.

“Cưỡi... Bò đụng các ngươi?” Thường Ôn tỏ vẻ không hiểu, nói: “Hai vị, duệ sĩ Phi Ngư chúng ta, đều là đi bộ hoặc cưỡi ngựa, không có ai cưỡi bò.”

“Không có khả năng, chính là cưỡi bò, chính là ở đây!” Đại hòa thượng chém đinh chặt sắt, nói: “Thuật lưỡi nếm truy tung của bản Phật gia nhất định sẽ không sai.”

Thường Ôn sững người, trong óc có linh quang lóe lên, nhớ tới một người.

Thợ thiêu thi phòng số bảy lò hỏa táng thành đông, Tần Hà.

Duệ sĩ Phi Ngư mỗi người một ngựa, không cần phải cưỡi trâu bò, chỉ có thợ thiêu thi mới cưỡi trâu bò, rất dễ loại trừ.

Tần Hà cưỡi bò đi rêu rao khắp nơi, ở Phi Ngư Vệ chẳng phải là bí mật gì.

Dù sao có thể lăn lộn từ thợ thiêu thi thành quan thiêu thi, trong vòng mười năm cũng chỉ có mỗi mình hắn.

“Người nào ồn ào?”

Đúng lúc này, quan thiêu thi sáu đồng tiền Cung Thiên Hành dẫn theo một đám người cũng đã tới cửa Doanh, Nguỵ Vũ đi theo sau.

Một đoàn người vừa đi ra cửa Doanh đã trông thấy hòa thượng cùng đạo sĩ, sắc mặt đều thay đổi, nhất là Nguỵ Vũ, đặc sắc đến mức không cần phải nói.

“Cung đại nhân.”

Thường Ôn lập tức thở phào một hơi, có vị lão đại này tới chống, bất kể kết quả có như thế nào cũng sẽ không liên quan đến mình.

Thế là Thường Ôn vội vàng đi tới, nói sơ qua chuyện xảy ra một lượt.

“Cưỡi bò va chạm?”

Nguỵ Vũ nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức muốn che giấu như thế nào cũng không che giấu đi được, vội vàng nói nhỏ vài câu bên tai Cung Thiên Hành.

Cung Thiên Hành gật gật đầu, nói với hòa thượng và đạo sĩ: “Hai vị, nếu thật là thợ thiêu thi do Phi Ngư Vệ ta dẫn đụng vào hai vị, Phi Ngư Vệ ta tất nhiên sẽ cho hai vị một cái công đạo.”

Nói xong y nhìn về phía Thường Ôn: “Gọi tên Tần Hà kia đến đây, còn có con bò của hắn.”

Thường Ôn lĩnh mệnh, vội vàng dẫn người chạy vào doanh địa.

Chỉ chốc lát sau, Tần Hà cùng con bò của hắn đã bị mang ra ngoài.

“Là ngươi?”

Hòa thượng trông thấy Tần Hà, trong đầu bỗng nhiên thoáng qua hình ảnh khi ở huyện Phòng.

Vừa nhìn đã nhận ra.

Lúc đó y đuổi theo con bê vàng, chính là người này gây rối, lừa mình rời đi.

“Ngươi là ai vậy?” Tần Hà nghiêng đầu giả ngu.

“Còn hỏi ta là ai, có phải là ngươi cưỡi bò đụng ta không, hai lần!” Đại hòa thượng kích động khua tay múa chân ra một cái “hai”.

“Ngươi bảo ta đụng ngươi, chỗ nào?” Tần Hà nghi ngờ hỏi, mặt không đỏ tim không đập nhanh tay không run, kỹ năng diễn xuất bậc nhất.

“Chỗ nào, ngươi xem thử chỗ này của bản Phật gia...” Đại hòa thượng cúi thấp đầu, lộ ra hai điểm lõm màu đỏ ở phía trên, thật là bị thứ giống như sừng trâu bò đụng vào.

“Còn có chỗ này của ta!” Đạo sĩ cũng buông tay đang bưng mặt ra, chỉ vào khuôn mặt bị thương của mình, “Nhìn đi, đều bị bò của ngươi đụng thành cái dạng gì.”

Tần Hà xem xét, khá lắm, một cái dấu mai vương bát thật lớn!

Một chút cũng không bỏ sót, toàn bộ đều ấn lên trên mặt.

“Ngươi nói đi, đụng chúng ta thành như vậy, ngươi tính làm sao đây?” Đại hòa thượng hô to.

“Đợi chút.” Tần Hà vội vàng ngăn cản, hỏi: “Ngươi dựa vào đâu mà nói ta cưỡi bò đụng vào ngươi, ngươi có bằng chứng không?”

“Bần tăng có thuật lưỡi nếm truy tung, chính là thần thông truy tung, há có thể oan uổng ngươi?” Hòa thượng nói.

“Thần thông lưỡi nếm... Vậy ngươi nếm thử lại đi, nói không chừng là nhận nhầm thì sao.” Khóe miệng Tần Hà hơi hơi giương lên.

“Tốt, bần tăng sẽ để ngươi tâm phục khẩu phục.” Đại hòa thượng nói xong, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm: “Sương khói tứ phương đều vào miệng ta, mani padme hum, lưỡi nếm truy tung!”

Vừa dứt lời, y vươn đầu lưỡi lớn “tư lưu” liếm một cái lên mông con bê, tốc độ nhanh như tia chớp.

Trong nhất thời, trên mặt tất cả mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Chỉ có đạo sĩ cùng Nguỵ Vũ tỏ vẻ mong chờ nhìn đại hòa thượng.

Lúc này, chỉ thấy đại hòa thượng chép chép miệng, khuôn mặt cứng đờ.

“Con bò này, sao lại không có mùi vị gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment