“Có đúng mùi không?”
“Có phải nó hay không?”
Đạo sĩ cùng Nguỵ Vũ đồng thời thúc dục.
“Nó... nó không có mùi vị.”
Sắc mặt đại hòa thượng nghi hoặc, đây là tình huống mà y chưa bao giờ tưởng tượng đến.
Lưỡi nếm truy tung, không quan tâm là thứ gì, đầu lưỡi vừa liếm xuống.
Hoặc là đúng mùi vị, hoặc là mùi vị không đúng.
Chưa bao giờ có tình huống thứ ba.
Ài, hôm nay xem như y đã được mở mang kiến thức.
Vấn đề không phải là mùi vị có đúng hay không, mà là con bò này căn bản là không có mùi vị gì.
Liếm như là không liếm.
“Gia, vừa xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, con bê dùng thuật thú ngữ hỏi.
Thuật thú ngữ, tâm ý tương thông.
Hòa thượng liếm quá nhanh, con bê chỉ thấy cái mông hơi man mát, chưa kịp phản ứng.
“Không có việc gì, như thường.” Tần Hà trấn an nó.
“A.”
“Đừng nhìn, lát nữa làm cho người ta phát hiện ra ngươi mở linh trí thì sẽ phiền phức.”
“Được.”
Con bê hiếm khi cực kỳ nghe lời như vậy, quay đầu lại không nhúc nhích.
Giống như là một con bò ngốc.
“Pháp Hải, không có mùi vị là có ý gì?” Đạo sĩ không hiểu nhìn về phía đại hòa thượng.
Đại hòa thượng ngập ngừng nói không ra lời, không có mùi vị chính là không có mùi vị, không có ý gì khác.
“Không có mùi vị thì ngươi lại liếm một cái nữa, dù sao ngươi thích trâu bò nhất mà.” Lúc này, Nguỵ Vũ mở miệng nói, y ở một bên vui vẻ xem kịch, dù thế nào đi nữa cũng không phải y bị ghê tởm.
Mặt béo của đại hòa thượng run rẩy, quyết định bất chấp, mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm trang quát lên: “Chỉ là thuật che đậy mùi vị cũng dám múa rìu qua mắt thợ, nhìn xem bình tăng làm thế nào chọc thủng ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, đại hòa thượng tay bấm quyết, pháp lực toàn thân dâng lên, quần áo bị thúc bay phấp phới, miệng quát: “Lưỡi thần chính luân, thông mệnh dưỡng thần, la thiên xỉ thần, hầu thần hổ bí, sương khói bát phương, lại vào miệng ta, mani padme hum, lưỡi nếm truy tung!”
Một tràng Phật chú âm thanh vang vọng, như là tiếng chuông lớn.
Tần Hà thấy vậy, ai nha, đại hòa thượng ra đại chiêu.
Hắn vội vàng niết ngón tay, biubiubiubiu lại cho con bê chồng liên tiếp 99 cái thuật tịnh vị.
Không có cách, ngươi có thần thông, ta cũng có.
Kỹ năng, nó chính là không giảng đạo lý như vậy.
“Tư lưu”
Đầu lưỡi đại hòa thượng lại xuất chiêu, lại liếm trên thân con bê một cái.
Chẹp chẹp!
Đại hòa thượng hơi đỏ mặt.
Như thế nào?
Nguỵ Vũ lại hỏi, y xem kịch mà trông còn lo lắng hơn cả đạo sĩ.
“Đừng nói chuyện!”
Đại hòa thượng giơ tay cản, ngay sau đó lại là bóng lưỡi bay múa.
“Tư lưu”
“Tư lưu”
“Tư lưu”
“....”
Khá lắm, lưỡi bắn như điện, thời gian một cái nháy mắt đã liếm xuống hai mươi mấy lần.
Mảng da trên mông con bê đều bị liếm đến khoan khoái.
Tần Hà kinh ngạc.
Âm thầm giơ ngón tay cái cho đại hòa thượng.
Không hổ là thần thông!
Trâu bò!
Sắp bắt kịp tốc độ vô ảnh thủ của mình.
Đáng tiếc vẫn là kém một chút như vậy.
Đại hòa thượng liếm một lớp, Tần Hà lại chồng lên một cái thuật tịnh vị, liếm một lớp, Tần Hà lại chồng lên một cái thuật tịnh vị.
Không có cách.
Người đàn ông nhanh nhất thế giới, ai cũng đừng đọ nhanh với hắn.
Chẹp chẹp.
Đại hòa thượng ngậm một miệng lông, hoàn toàn hoài nghi nhân sinh.
Vẫn là không có mùi vị gì.
Con nghé con cũng khó hiểu, chỉ qua một hơi mà nó đã cảm thấy cái mông mình giống như bị hở ra, lạnh sưu sưu, vội vàng hỏi: “Gia, sao ta cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm, có phải hắn ta làm gì ta hay không?”
“Không có việc gì, như thường.” Tần Hà trả lời.
“Có thật không?”
“Thật sự.”
“Được rồi.”
Con bê cố nén ý muốn quay đầu lại.
Nhiều người đang vây xem như vậy, không thể biểu hiện ra cái gì dị thường, phải cẩu.
Đây là điều mà Tần Hà đã dặn dò nhiều lần.
Còn về người bên ngoài, toàn bộ đều là một trận mắc ói.
Con bò có mùi vị gì không không biết, dù sao thì thần thông này trời sinh đã mang theo một cỗ mùi lạ.
“Pháp Hải, tình huống ra sao?” Đạo sĩ không còn lời gì để nói, hỏi.
“Không có mùi vị gì, không thể xác định được.” Đại hòa thượng đầu hàng, y đã dùng cả át chủ bài của lưỡi nếm truy tung, vẫn là không có tác dụng.
“Một con bò lớn như vậy mà không có mùi vị gì?” Lúc này, Nguỵ Vũ tiến lên trước, trào phúng nói: “Ta xem là đầu lưỡi của ngươi hư rồi.”
“Chính là không có mùi vị.” Đại hòa thượng quật cường, còn nói: “Không tin ngươi đi lên mà ngửi, thuật lưỡi nếm truy tung của bản Phật gia, tuyệt đối sẽ không sai.”
“Làm sao có thể.”
Suy nghĩ của Nguỵ Vũ xoay chuyển, muốn nói ở hiện trường có ai càng cảm thấy kích động với việc kiểm chứng thân phận Tần Hà, không phải Nguỵ Vũ thì không còn ai khác.
Kết quả này, đương nhiên là Nguỵ Vũ không hài lòng.
Nguỵ Vũ đi xung quanh con bê một vòng, nhìn về phía dưới bụng bò, trên mặt lộ ra vẻ muốn trêu đùa ác ý, nói với đại hòa thượng: “Ngươi không nếm được mùi vị gì thì chắc chắn là do mùi vị quá nhạt, ngươi có thể tìm một chỗ có mùi vị nặng một chút để thử lại lần nữa.”
Nói xong, Nguỵ Vũ còn cầm nghiêng vỏ đao gẩy gẩy ở dưới bụng con bê, mặt cười như ma quỷ.
“Ọe”
Lời này vừa ra, không cần thấy đại hòa thượng liếm, toàn bộ người vây xem đều nôn.
Cái miệng có khẩu vị nặng đến mức nào mới có thể liếm xuống chứ?
Ngay cả đại hòa thượng cũng ghét bỏ, nói: “Muốn liếm thì ngươi liếm đi, thuật lưỡi nếm truy tung của bản Phật gia, há lại để lời nói của ngươi vấy bẩn?”
“Vậy ngươi đây là không tìm nữa?” Nguỵ Vũ hỏi.
Đại hòa thượng lập tức nghẹn lời, thù mới hận cũ, y không muốn từ bỏ, chỉ tiếc rằng thuật lưỡi nếm truy tung mất linh.
“Gia, ta muốn quay đầu, ta nhịn không được rồi.”
Ngay vào thời điểm hai người tranh cãi, con bê không nhịn nổi nữa.
Cái thứ kia, phàm là có, ai có thể nhịn được bị người khác lộn xộn chứ.
“Được thôi, vậy ngươi quay đầu đi.” Tần Hà nói với giọng điệu tùy ý.
Con bê được cho phép, thình lình quay đầu, động tác này khiến Nguỵ Vũ giật mình sững sờ, một người một bò bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Nguỵ Vũ đột nhiên dâng lên một tia cảm giác không ổn.
Ngay sau đó, đúng như dự đoán.
“Bò...ò...ò!”
Con bê kêu lên một tiếng kỳ dị, vung móng đá về phía y.
“Đông!”
Một tiếng trầm vang.
Khá lắm, Nguỵ Vũ kêu thảm một tiếng, một móng liền bay từ cửa Doanh đến hơn ba trượng.