“Nguỵ Vũ!”
“Ngụy ca!”
Đám người Cung Thiên Hành giật nảy mình, vội vàng đi đỡ Nguỵ Vũ.
Nguỵ Vũ nằm rạp trên mặt đất, đau đến rên hừ hừ.
Đỡ dậy xem xét.
Khá lắm.
Một cái dấu móng bò trực tiếp in ở trên mặt, mắt thường có thể trông thấy đã bắt đầu sưng lên.
“Bò của ngươi sao lại có thể đá người vậy chứ?” Ngụy Nguyên Cát chất vấn Tần Hà.
Tần Hà tỏ vẻ vô tội: “Bò vẩy móng thì ta có cách nào, chỗ đó có thể động à?”
“Ngươi...”
Ngụy Nguyên Cát đột nhiên cảm thấy Tần Hà nói rất đúng, có đạo lý, nhất lời lại không thể phản bác được.
Đúng vậy.
Bò là gia súc, trêu chọc nó chịu một móng, như vậy quá bình thường.
Nếu là ngươi đổi con lừa lên, đừng nói vẩy vẩy, đi ngang gần nó nó liền có thể cho ngươi một cú đạp thỏ hai vó.
“Hai vị, nếu mùi vị đã không khớp, vậy Phi Ngư Vệ ta cũng sẽ không phụng bồi.” Sắc mặt Cung Thiên Hành hơi đen lại, có lòng muốn quở mắng Tần Hà, lại nhất thời không tìm được lý do.
Quan trọng hơn là, tên tiểu tử Tần Hà này, hiện tại trên ngực đang đeo cái đồng tiền mạ vàng sáng lấp lánh kia.
Như vậy thì không có biện pháp, đều là quan thiêu thi, có thể để cho người ngoài chế giễu, xem nội chiến?
Xem như người đứng thứ hai thiêu thi đường, về phương diện này Cung Thiên Hành tất nhiên là có giác ngộ cao hơn Ngụy Nguyên Cát.
Hơn nữa sư huynh Đồ Bách Thú bên kia, có vẻ như còn muốn điều hắn đến thiêu thi đường.
“Đỡ tiểu Vũ trở về thoa mặt!” Cung Thiên Hành tức giận vung tay lên, lại nói với Tần Hà: “Ngươi cũng trở về đợi đi, không có chuyện gì không được phép ra khỏi Doanh.”
“Vâng, quan gia.” Tần Hà đồng ý rất nhanh.
Thế là đám người đỡ lấy Nguỵ Vũ, nối đuôi nhau mà vào.
Mấy người Từ Trường Thọ, Lý Thiết chờ ở bên trong cửa Doanh cũng vội vàng chạy đến vây lấy Tần Hà trở về, còn dắt cả bò đi.
Chỉ sợ hòa thượng cùng đạo sĩ nổi giận lên đả thương người.
Cửa Doanh vừa đóng lại, chỉ còn lại hòa thượng cùng đạo sĩ đứng ở trong gió rét không biết làm sao.
Cung Thiên Hành là người của thiêu thi đường, mỗi ngày đều thanh lý đốt xác, quả thực không cần giống như Thập đại thần bộ hành tẩu bên ngoài, cho Kim Quang Tự cùng Lăng Vân Quan bao nhiêu mặt mũi.
Dù sao cũng không cần đánh quan hệ gì, khó chịu thì cứ việc tới tìm Thẩm Luyện.
Trong khoảng thời gian này, cái tên bụng dạ hẹp hòi Thẩm Luyện kia, xem như tìm không ít việc cho thiêu thi đường.
“A di cả nhà ngươi Phật, chắc chắn là tên tiểu tử kia cưỡi bò đụng chúng ta!” Vẻ mặt đại hòa thượng điên cuồng, ánh mắt đầu tiên nhận ra Tần Hà, y đã cảm thấy là tìm đúng người.
Những chuyện trước đó cảm thấy như rất mơ hồ, lại lần nữa nhớ ra rồi.
Trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy.
“Nếu ngươi đã chắc chắn là hắn, vậy thì cần gì nói là không có mùi vị, cứ cắn chắc là hắn thì không phải xong rồi?” Đạo sĩ nhìn y với ánh mắt như đang nhìn thằng đần.
“Này, bản Phật gia đi ngồi thẳng thắn, không thẹn với trời, không thẹn với đất, chính khí cuộn trào, chưa từng làm ra chuyện gì có một chút đuối lý, há có thể cưỡng ép xác nhận, hỏng việc tu hành của ta?” Đại hòa thượng tràn đầy vẻ chính khí.
“Được rồi, được rồi, thu lại đi.” Khuôn mặt đạo sĩ tràn đầy chán ngán.
“Làm sao bây giờ?” Đại hòa thượng hỏi.
“Ta cũng cảm thấy giống như là đã từng gặp tên tiểu tử này ở đâu rồi, chắc chắn là hắn.” Đạo sĩ ngập ngừng, dừng một chút lại nói: “Mặc kệ, trước tiên làm chính sự đã, chỉ cần biết hắn là ai, sau này còn có nhiều cơ hội.”
“Được rồi.”
Nói xong, hai người bước nhanh rời đi, đi về phía cổng thành.
“Tần ca, vì sao hai người kia lại nói ngươi va chạm vậy?”
Trở lại lều, Tần Hà lại nằm xuống đệm chăn, một đám thợ thiêu thi liền xúm lại.
“Sao ta có thể biết được, có thể là ngã vỡ đầu rồi đi.” Tần Hà gối đầu, vẻ mặt thoải mái dễ chịu.
“Nói không chừng thực sự là con bê đụng, nó có sức lực rất lớn, một móng vừa rồi đã đá Ngụy Quan gia ra thật xa.” Lưu Tam Cân làm ra vẻ mặt như đang suy tính.
“Ba!”
“Ba!”
Vừa nói xong, hai bàn tay đồng thời đập lên hai bên trái phải trên đầu Lưu Tam Cân, trăm miệng một lời: “Ngậm miệng!”
Lưu Tam Cân ôm đầu quay qua nhìn, lại là Lão Lương Đầu cùng Lý Qua Tử.
Lập tức vội vàng ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
“Lưu thúc, màn thầu có thể ăn bừa, nhưng lời không thể nói lung tung.” Ngay cả Cố Tứ Hải đến lò hỏa táng muộn nhất trong đám thợ thiêu thi cũng lên tiếng nói, lại nhìn một vòng, người nào người nấy đều nhìn Lưu Tam Cân với vẻ mặt bất mãn.
Lưu Tam Cân nhất thời càng không dám nói thêm gì nữa, che miệng ngồi xổm úp mặt vào tường tự ngẫm.
“Tần ca, không có chuyện gì, chúng ta tiếp tục chứ?” Lý Qua Tử lại bắt đầu đấm bóp vai cho Tần Hà.
“Đến đây đi, đều dùng sức một chút, không cần thương tiếc ta.” Tần Hà mở ra tứ chi.
.....
Văn minh Đông Thổ lâu đời, không ai nói rõ được là bắt đầu từ khi nào, đốt đi thi thể bị dị biến đã trở thành định luật.
Chỉ có cực kỳ ít người có học thức mới có thể biết được thông qua những câu chữ trong cổ tịch, cổ đại rất xa xưa, tựa hồ không có cái nghề thiêu thi này.
Tất cả lò hỏa táng lớn nhỏ theo thời thế mà sinh, bất kể là triều đại nào, phàm là khu vực đông dân cư, liền nhất định có cái nghề thiêu thi này.
Trấn nhỏ có thể chính là có một hai người thiêu thi, còn là kiêm nghề; huyện thành, phủ thành lớn một chút, châu thành nhỏ một chút sẽ có lò hỏa táng tương đối chuyên chức, phân phối một số thợ thiêu thi.
Còn về châu thành lớn thì có thiêu thi đường.
Bên trên thiêu thi đường chính là thiêu thi đường hai Kinh, trong đó lấy thiêu thi đường ở kinh đô xem như tổng đường có quy cách cao nhất.
Sở thuộc của thiêu thi đường Đại Lê có hơi hỗn loạn, ở địa phương nhỏ có thể là huyện thái gia, hương thân trông coi, địa phương lớn một chút có Binh mã ty cai quản, biên quan thì có thể là một tướng quân, đạo đài nào đó quản lý, còn kinh thành lại thuộc sự quản lý của Phi Ngư Vệ.
Nhưng bất luận là sở thuộc của thiêu thi đường loạn bao nhiêu, thì toàn bộ hệ thống thiêu thi là hoàn chỉnh, hơn nữa vận chuyển bình thường, bởi vì bất kể là nơi nào cũng không thể gánh nổi hậu quả của thi loạn.
Thành Lâm Thanh xem như thành thị bến tàu bên cạnh Vận Hà, đương nhiên cũng có lò hỏa táng.
Lò hỏa táng Lâm Thanh, phân phối năm thợ thiêu thi, thực chức ba người.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, một đội binh mã áp tải năm chiếc xe ngựa, chậm rãi đi vào lò hỏa táng nhỏ hẹp đổ nát.
Bánh xe xoay tròn, kéo theo tiếng xích sắt va chạm.
Ba tên thợ thiêu thi đang chờ tiếp nhận nghe thấy âm thanh đó, ai nấy sắc mặt tái mét.