Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 231 - Chương 231 - Đã Động Tay Chân

Chương 231 - Đã động tay chân
Chương 231 - Đã động tay chân

Nhảy cương sao có thể trơ mắt nhìn hai người chạy trốn chứ.

Chạy tới đã thao thao chỉ vào mình mắng một trận.

Ai mà không nóng giận chứ?

Nhất là cái tên to mập kia, giống như là thịt viên, lông trên đầu đều cạo sạch sẽ, rất vừa để hạ miệng.

“Két két két”

Nhảy cương kiên quyết dẫn theo bốn bộ thi quái lông đen truy kích.

Đạo sĩ cùng hòa thượng phóng nhanh như gió nhưng vẫn không ngừng bị tiếp cận, nhất là nhảy cương.

Một cú nhảy vọt chính là ra xa mười mấy trượng, từ trên cao rơi xuống chính là thế thái sơn áp đỉnh, rất có uy hiếp.

“Ngô Đức, bộ nhảy cương này mạnh quá mức, chúng ta không cắt đuôi được nó.” Hòa thượng lo lắng la lên.

“Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, chắc chắn là có người động tay động chân, bộ nhảy cương này đã bị cường hóa.” Đạo sĩ thở hổn hển tức tối.

Cương thi có nhiều loại, từ nhất phẩm đến cửu phẩm, thi quái lông đen thuộc về du cương nhị phẩm có trí thấp nhất, miễn cưỡng có thể liệt kê vào loại nhị phẩm.

Nhảy cương bình thường là tam phẩm, nhưng bộ nhảy cương lông đen này, thực lực đã thẳng đến tứ phẩm.

Muốn đối phó với nó, với đạo tu pháp lực, bình thường phải là cao thủ đỉnh phong sắp sửa nhập phẩm, còn tu nội kình võ lực thì phải là cao thủ đã vào phẩm.

Đa số cương thi đao thương khó có thể khiến nó bị thương, tu nội kình võ lực tất nhiên sẽ bị khắc chế.

Trước tình huống thành nhóm như vậy, để chân chính có nắm chắc, thì phải là cao thủ có phẩm cấp.

Đương nhiên, nếu là người có mang thần thông đặc thù, hay là pháp môn chuyên tu khắc chế thi thể, vậy thì không theo lệ này.

Vẫn là câu nói kia, con đường có thể tu hành có quá nhiều, vạn vật tương sinh tương khắc, mọi thứ chưa bao giờ có tuyệt đối.

“Đêm nay mà không diệt được bộ nhảy cương này, e là thành Lâm Thanh sẽ biến thành ổ cương thi.” Mặt béo của đại hòa thượng nhăn thành một nhúm.

“Vậy có thể làm gì đây, ta chơi không lại nó a.” Đạo sĩ khóc không ra nước mắt.

Trước khi ra cửa đi xuôi nam lần này quên nhìn hoàng lịch, chuyện gì cũng không thuận, gấp rút lên đường đuổi đầy bụi đất, sáng sớm bị bò đụng, trời tối không cẩn thận lại phải đối mặt với nhảy cương lập nhóm không thể chơi lại.

Xui xẻo nha.

“Kéo dài thời gian chờ giúp đỡ, đám người thiêu thi đường ở ngay ngoài thành, sẽ không bỏ qua được.” Đại hòa thượng đề nghị.

Đạo sĩ chần chờ trong chớp mắt, cắn răng nói: “Được!!”

Tiếng nói vừa dứt, pháp lực quanh thân đại hòa thượng xao động lên, đất dưới chân nổi gió, ngón tay bấm niệm pháp quyết hét lớn: “Huyền Quang Kim Chung, bảo vệ pháp thân ta, mani padme hum, Kim Chung Tráo!”

Chỉ thấy một lồng ánh sáng màu vàng có hình cái chuông từ trên trời giáng xuống, bao quanh thân y lại, kim quang hộ thể, dáng vẻ trang nghiêm.

Ngô Đức trượt một cái lăn vào dưới đũng quần đại hòa thượng.

Đại hòa thượng lại nhấc mông béo lên.

Ài, Kim chung tráo hoàn mỹ hộ thể, chắn ở ngay giữa đường lớn.

“Két két két”

Gần như là một giây sau, nhảy cương từ trên trời giáng xuống, thi trảo sắc bén vô cùng mang theo lực lượng kinh khủng mạnh mẽ vồ xuống.

“Bành!”

Một tiếng nổ lớn, đá vụn bay lên.

Kim chung tráo lấp lóe một hồi, suýt chút nữa sụp đổ.

Đại hòa thượng càng là kêu lớn một tiếng, thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi lên đầu đạo sĩ.

Nhưng... đến cùng thì Kim chung tráo vẫn chống đỡ được.

Nhảy cương bị lực phản chấn mạnh mẽ đánh bay ngược trở lại, lưu lại trên tấm đá xanh vết cắt trông mà giật mình.

“Két két két”

Cái đầu kinh khủng của nhảy cương nghiêng nghiêng, quan sát cẩn thận cái “mai rùa đen” màu vàng trước mặt, kêu lên một tiếng, lại nhào tới.

Ngay sau đó chính là một trận công kích tựa như gió táp mưa sa, Kim chung tráo bị đập nện đến lấp lóe không ngừng, tùy thời nguy cơ bị sụp đổ.

Càng hung hiểm hơn chính là, bốn bộ hắc mao thi phía sau cũng đã chạy tới.

Mắt thấy sắp bị quần ẩu, đại hòa thượng sốt ruột, “Ngô Đức mau lên, bản Phật gia sắp không chịu được nữa.”

“Tới đây!”

Đạo sĩ quát lạnh một tiếng.

Chỉ thấy y ngồi ngay ngắn dưới đũng quần đại hòa thượng, bởi vì chân đại hòa thượng quá mập, nên chỉ có thể hơi mở rộng chân ra, hơi khom chân, mới có thể san ra một chút không gian, cũng may đạo sĩ nhỏ gầy, có thể chứa được.

Mặt mũi đạo sĩ tràn đầy vẻ nghiêm nghị, ngón tay bấm niệm pháp quyết, bắt đầu tụng kinh.

Ban đầu âm thanh nghe rất mơ hồ, nhưng dần dần, âm thanh của y đã thay đổi, trở nên mạnh mẽ vang dội, như tiếng chuông lớn.

Âm thanh cũng chậm rãi từ một phương hướng trở thành bốn phương tám hướng.

Phảng phất như ở trên chín tầng mây có một tôn Thần linh quan sát chúng sinh đang ngâm tụng kinh văn.

Một lực áp bách mạnh mẽ giáng xuống khiến hai vai cùng đỉnh đầu mọi người đều trầm xuống, đến mức khiến cho người ta muốn quỳ xuống.

Giống như chỉ có làm như vậy mới có thể thuyên giảm cái lực áp bách này.

Rõ ràng là pháp kinh trấn quan Lăng Vân Quan -- Lăng Vân Trấn Tà Kinh.

Kinh văn vừa ra đã thấy hiệu quả.

Bốn bộ thi quái lông đen thân hình trì trệ, động tác trở nên loạng choạng, quanh thân còn có thi khí bốc lên.

Ngay cả uy thế vung trảo của thi cương cũng yếu đi không chỉ một nửa.

Lực uy áp kinh khủng khiến cho nó hành động trì trệ, thi lực ngưng kết lại, thậm chí trên trong thân thể còn có một cảm giác thiêu đốt không thể nhịn được, như là muốn bốc cháy, đem nó thiêu hủy.

“Két két két két”

Nhưng nhảy cương không chỉ không lui về phía sau, ngược lại nó bị kích phát hung tính, cũng bất cần mặc kệ, chỉ huy bốn bộ thi quái lông đen mạnh mẽ tấn công, hơn nữa nó còn phát ra một âm thanh rất đặc thù, dường như là đang kêu gọi thứ gì đó, truyền đi rất xa.

Kim chung tráo vừa mới ổn định lại không đến ba hơi thở, dưới số lượng bù lấp, lại lần nữa lóe lên.

Đại hòa thượng cắn chặt hàm răng nỗ lực chống đỡ.

Tốc độ niệm của đạo sĩ càng nhanh hơn, liều mạng áp chế.

Cục diện tạm thời đạt tới cân bằng, nhưng hiển nhiên, thời gian đứng về bên phía nhảy cương.

Pháp lực của đạo sĩ cùng hòa thượng tiêu hao còn vượt xa tốc độ thi khí của thi quái lông đen bốc hơi.

Cân bằng chỉ là tạm thời, mà hai người cũng chỉ dùng chiêu phòng thủ, căn bản không rảnh sử dụng chiêu tấn công.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

....

Ngay vào thời điểm nơi đây đang giằng co.

Lò hỏa táng Lâm Thanh với vết máu chảy ngang, yên tĩnh giống như chết.

“Bành!”

Một cái bàn tay máu me đầm đìa thình lình chộp lên cửa sắt.

Phát ra tiếng ma sát chói tai.

Ngay sau đó, chỉ thấy bàn tay kia biến hình rất nhanh, xương cốt nhục thể nhanh chóng mọc ra, tay dài ra, biến thành màu đen, đầu ngón tay cùng móng tay trở nên nhọn hoắt, sắc bén.

Kinh khủng hơn là cánh tay, làn da nhanh chóng bò đầy thi văn màu đen, lông đen mọc giống như là cỏ dại sinh trưởng tốt vậy.

“Két két két”

Lại tiếp đó, liền nghe thấy bên trong cũng phát ra tiếng rít kinh khủng, thi trảo cào nát cửa sắt, một bộ thi quái lông đen không trọn vẹn, chậm rãi đứng lên trong bóng tối đằng sau cánh cửa.

Trên khuôn mặt chưa hoàn toàn thi hóa là một gương mặt nổi cơ vàng vọt.

Rõ ràng là thợ thiêu thi trung niên kia.

Ngay sau đó, nứt nẻ bò đầy khuôn mặt thi thể, miệng nứt mở ra, cái khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng không thể nhận ra được là ai.

Thợ thiêu thi trung niên bật xác giống như là một cái tín hiệu, những thi thể bị nhảy cương giết chết, bắt đầu nhanh chóng mọc ra lông đen từ các vết thương, cấp tốc thi biến.

Ngay cả bộ phận thi thể tán loạn trên mặt đất không thể bật xác cũng biến thành màu đen, làn da nứt nẻ.

Đằng sau một trận giết chóc lại là một trận thi biến kinh khủng.

Trong lúc nhất thời, tiếng “két két” nổi lên khắp bốn phía, tất cả thi thể bật xác dường như là nhận được sự kêu gọi nào đó, chạy về phía chiến trường nơi nhảy cương đang giằng co cùng đại hòa thượng và đạo sĩ.

Ban đầu đều là nghiêng nghiêng ngả ngả bò đi, rất nhanh đã thích ứng biến thành chạy chậm, chạy chậm lại biến thành chạy nhanh.

Trên đường không ngừng có thi thể bật xác gia nhập vào, dần dần hội tụ thành một nhóm cương thi có mấy chục thi quái lông đen.

Không qua thời gian bao lâu đã chạy tới chiến trường giằng co.

Cùng lúc đó, cũng có một phương khác chạy tới, đó là một tiểu đội sáu người.

Người dẫn đầu có khuôn mặt dữ tợn, bảy đồng tiền trước ngực lấp lánh sáng ngời.

Chính là Đồ Bách Thú.

Tên lệnh bay lên không dẫn động phong vân, lúc này Đồ Bách Thú dẫn theo đám người Cung Thiên Hành, Nguỵ Vũ vượt tường vào thành, lại theo tiếng chạy tới nơi này.

Đồ Bách Thú chỉ mới nhìn lướt qua, vẻ mặt liền nổi giận: “Bạch Liên yêu đạo, không từ thủ đoạn, ai cũng có thể tru diệt!”

“Sư phụ, vừa mới bật xác, số lượng rất nhiều.” Nguỵ Vũ sắc mặt kinh hãi, trên thân những thi quái này còn có máu cực kỳ tươi mới.

Vốn cho rằng chỉ là thi quái lông đen đang làm loạn, nhưng không thể ngờ được, không chỉ có thi cương, còn lập thành một nhóm lớn đến như vậy. Thủ đoạn như thế mới chỉ nghe nói qua, chưa từng thấy tận mắt.

Yêu ma tà thuật trong thiên hạ nhiều vô số kể, thủ đoạn càng là không thể tưởng tượng nổi, nếu là để nhảy cương tùy ý giày xéo như vậy, e là thành Lâm Thanh trong một đêm sẽ biến thành thành chết.

“Nhảy cương bị động tay chân, bằng không thi thể bị nó tổn thương sẽ không bật xác nhanh như vậy.” Đồ Bách Thú nghiến răng, sau đó nói tiếp: “Ta đối phó với con nhảy cương này, các ngươi đối phó với thi quái, nhất định phải cần thận.”

Bình Luận (0)
Comment