“Rõ!”
Đám người của thiêu thi đường vội vàng ứng tiếng.
Sau đó còn không đợi bọn họ tấn công, thi quái đã xông đến trước.
Đám người Cung Thiên Hành, Nguỵ Vũ vội vàng lập trận, miệng tụng《 Thất Sát Trấn Thi Kinh 》.
Thất Sát Trấn Thi Kinh – Pháp kinh trấn đường của thiêu thi đường, cần lập trận rồi tụng ngâm, có tác dụng trấn thi.
Bởi vì thiêu thi đường đã từng trấn áp không biết bao nhiêu trận thi loạn.
Nhân số càng nhiều, uy lực càng mạnh.
Sáu người cùng đồng thanh ngâm tụng, sát khí mạnh mẽ bỗng nhiên lăng lệ, dẫn động cương phong nổi lên bốn phía.
Sát khí, là một loại khí tràng chuyên khắc âm khắc thi, cũng là một loại pháp môn chủ tu trong thiêu thi đường.
Cung Thiên Hành chém ra một đao, một luồng sát khí giống như là ngàn vạn cương châm, đâm vào trong cơ thể của một con thi quái lông đen, thi quái lông đen lập tức bị thủng trăm ngàn lỗ, thi thí bốc lên ào ào.
Lưỡi đao như thái rau, một đao đã bổ ra cái đầu cứng rắn như sắt của thi quái lông đen.
Nguỵ Vũ cầm một cây lang nha bổng trong tay, một bổng đâm thẳng vào miệng của một con thi quái đang nhào về phía y, dùng sức đảo một cái rồi lại hất lên, đã quăng thi quái ra.
Cái thứ sát khí này, nếu đánh nhau với kẻ tu nội kình thì rất dễ bị ức hiếp, nhưng nếu là đánh nhau với thi thể hoặc là các loại linh, thì lại dùng rất tốt.
Đặc biệt là thi thể, bàn luận lên thì thiêu thi đường mới là nhà trấn thi chuyên nghiệp.
Nhưng thi quái lông đen thắng ở số lượng nhiều, Cung Thiên Hành Nguỵ Vũ cũng mới có sáu người, chỉ có thể lui lại thủ ở một góc tường, cố gắng duy trì.
Một bên khác, Đồ Bách Thú đang đối mặt với nhảy cương.
Thế của một người đã vượt qua cả sáu người hợp lực lại, sát khí hóa tia, đã tiếp cận hóa thực chất.
Nhưng mà nhảy cương cũng không phải kẻ ăn chay, cho dù nó bị khắc chế, vẫn có thể đấu ngang sức với Đồ Bách Thú, bốn phía tường đổ phòng sập, một mảnh hỗn loạn.
Đại hòa thượng cùng đạo sĩ lau mồ hôi trên trán, cuối cùng cũng có được cơ hội thở dốc.
Nhưng vào lúc này, biến đổi bất ngờ lại xảy ra.
“Két két két...” Nhảy cương đang chiến đấu đột nhiên rít lên, âm thanh lại có âm điệu giống như vừa nãy nó hô bằng gọi hữu đến.
Trong bóng tối ở phía xa xa cũng vang lên hai tiếng rít hô ứng lẫn nhau.
Ba tiếng rít phảng phất như là xảy ra cộng minh, đâm vào trong tai làm đau màng nhĩ, trái tim giống như là bị thứ gì đó nắm lại, vô cùng khó chịu.
Trong lòng tất cả mọi người đều là lộp bộp một tiếng.
Nhảy cương kêu gọi, còn có hắc mao cương chưa xuất hiện!
“Oanh! Oanh!”
Ngay sau đó, hai tiếng nổ mạnh rơi xuống bên hông, bụi đất tung bay.
Giữa bụi mờ, chỉ thấy lông đen phấp phới, con mắt đỏ tươi như trút, gai xương chọc trời, không ngờ lại là hai bộ nhảy cương.
So với bộ đang chiến đấu với Đồ Bách Thú kia, lại càng cao lớn hơn.
“Đây là một cái bẫy!” Đạo sĩ sắc mặt trắng bệch, cả kinh nói: “Có người muốn chôn thiêu thi đường cùng chúng ta ở đây!”
“A di cả nhà ngươi Phật!” Hòa thượng há miệng mắng một câu.
Còn Đồ Bách Thú, khuôn mặt có bao nhiêu khó coi thì không cần phải nói.
Đây là thiêu thi đường bị người để mắt tới.
Cũng không biết là điệu hổ ly sơn hay là dẫn xà xuất động.
Nếu như là dẫn xà xuất động, vậy thì mục tiêu sẽ là đám người này của mình.
Nếu như là điệu hổ ly sơn, vậy thì mục tiêu sẽ có thêm hơn 100 người bên ngoài thành mà mình dẫn tới kia.
Ba con nhảy cương, một con gây chuyện hai con mai phục, tám chín phần mười là muốn phe này của mình tụ họp lại.
Không kịp nghĩ nhiều, hai con nhảy cương vừa rơi xuống đất, đã cùng nhau nhào về phía Đồ Bách Thú.
Chúng muốn hạ gục người có chiến lực mạnh nhất ở đây trước.
“Sát khí hóa hình!”
Đồ Bách Thú rống to, sát khí toàn thân “phần phật” kêu vang, khí thế đột nhiên tăng lên một mảng.
Ngay sau đó chỉ thấy một bóng người mơ hồ bám vào trên thân y, mỗi hành động cử chỉ không khác gì với y, nhưng thân hình lại cao hơn không chỉ một lần, có thể nhìn thấy khí kình mơ hồ, chỉ đủ miễn cưỡng phân biệt.
Sát khí hóa hình, là thiên phú thuật pháp mà đạo tu luyện sát khí đạt đến mức cao thâm có thể thi triển ra, là biểu hiện sát khí tràng hóa thành thực chất.
Nghe đồn hình thái cuối cùng của nó là lĩnh vực sát khí, kẻ nắm giữ lĩnh vực, có thể sánh vai cùng Thần minh.
Không thể nghi ngờ, đây là át chủ bài của Đồ Bách Thú.
Sát khí hóa hình vừa ra, trong vòng ba trượng quanh thân y, sắt cơ lăng lệ, đất đá ào ào vỡ vụn.
Một con thi quái lông đen chạm tới biên giới, rất nhanh đã bị sát cơ cường đại này phá da nạo cốt, gần như vỡ nát.
Ba con nhảy cương cũng bị cắt đến thi khí bốc lên ào ạt, nhưng... cho dù là như vậy, thế tấn công của bọn chúng vẫn lăng lệ như cũ.
Mặc cho Tú xuân đao của Đồ Bách Thú quơ múa kín kẽ không có một khe hở, gió lốc dưới chân cuốn lên, cũng bị buộc phải trái tránh phải né, cực kỳ nguy hiểm.
“Ngô Đức đạo trưởng, mau dùng Lăng Vân Kinh giúp ta!” Tranh thủ kẽ hở trong lúc chiến đấu, Đồ Bách Thú hô.
Đạo sĩ đã có chuẩn bị từ sớm, vội vàng nói: “Mập mạp, nhanh!”
Mập mạp khẽ cắn răng: “Huyền Quang Kim Chung, bảo hộ pháp thân ta, mani padme hum, Kim Chung Tráo!”
Trong nháy mắt, Kim chung tráo lại xuất hiện, bảo vệ hai người.
Khuôn mặt đạo sĩ tràn đầy vẻ nghiêm nghị, ngón tay bấm niệm pháp quyết, lần nữa tụng kinh.
“Ông!”
Ngay sau đó, một luồng khí tức cực kỳ hào hùng từ trên trời giáng xuống.
Thiên địa cộng minh, choang choang vang dội.
Thần âm vang vang, từ trên trời cao xuống đến Hoàng tuyền, từ trên chín tầng trời thẳng xuống dưới mây xanh, cộng minh cùng tâm linh.
Giống như đang nêu lên đại đạo trời cao, giống như hành khúc của Thần Linh, lại giống linh đồng đang ca tụng ý chí thiên địa.
Trên đỉnh mây, màn đêm bị xé mở, có linh quang trút xuống, chiếu sáng bầu trời phía dưới.
Luân âm đại đạo, ý chí trời cao.
Chính khí cuộn trào, khuấy động thiên địa.
Linh quang buông xuống.
Chiến trường vốn đang hỗn loạn vì đó mà yên tĩnh.
Tất cả thi quái lông đen giống như là bị đá lớn ngàn cân đập trúng, ầm vang nằm rạp xuống đất, thi khí trong thân thể điên cuồng tràn ra, mắt trần có thể thấy, làn da, xương, thịt trở nên khô quắt lại rất nhanh, sau đó từng tấc hóa thành tro tàn.
Thậm chí ngay cả tiếng rít gào cũng không thể phát ra.
Ba con nhảy cương cũng đột nhiên dừng công kích lại, kêu rít lên lăn lộn dưới đất, toàn thân dấy lên thi hỏa màu lục, trong thời gian mấy hơi thở, lông đen trên khắp toàn thân đã bị đốt cháy sạch sẽ, chỉ còn dư lại thi thể trơn nhẵn ở trong linh quang chính khí cuồn cuộn liên tục tạc nổ không ngừng, phun ra thi hỏa màu lục.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây ngẩn cả người, trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi.
Mặt to như cái đĩa của hòa thượng run rẩy, cả kinh hỏi: “Ngô Đức, Lăng Vân Trấn Tà Kinh của ngươi lúc nào trở nên lợi hại như vậy?”
Bên dưới đũng quần, đạo sĩ lộ vẻ như nhìn thấy quỷ: “Vô lượng cả nhà ngươi cái Đại Thiên Tôn, đây không phải là do ta niệm!!”