Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 233 - Chương 233 - Trấn Cương Như Con Kiến

Chương 233 - Trấn cương như con kiến
Chương 233 - Trấn cương như con kiến

“A?”

Mập mập vội vàng thu Kim chung tráo lui lại.

Quả nhiên chỉ thấy đạo sĩ lộ vẻ ngơ ngác, căn bản là không có niệm kinh.

Mà thần âm từ trên trời cao buông xuống, vẫn còn đang tiếp tục.

“Nhưng mà... Đây là Lăng Vân Trấn Tà Kinh nhà ngươi a.” Mặt béo của đại hòa thượng nghi hoặc.

Đạo sĩ lại lắc đầu, nói: “Đây không phải là Lăng Vân Trấn Tà Kinh!”

“A?!”

“Đây là.... Lăng Vân Kinh đã thất truyền nhiều năm.” Đạo sĩ chậm rãi đứng lên, ngước nhìn linh quang trên bầu trời, giống như là trông thấy tiên nữ không mặc y phục, rất nhanh trên mặt y lộ ra vẻ si mê.

Đại hòa thượng ngẩn người, sau khi phản ứng lại lập tức “tê” hít một hơi khí lạnh.

Lăng Vân Trấn Tà Kinh, một trong ba chủ chốt Đạo môn – Pháp kinh trấn môn Lăng Vân Quan.

Ba trăm năm trước, Lăng Vân đạo trưởng lấy Lăng Vân Trấn Tà Kinh quét ngang thập đại yêu ma đông thổ, bốn ma trực tiếp bị kinh văn kỳ diệu độ hóa, sáu ma rời bỏ đông thổ, trốn đến tây vực, hải ngoại, bắc nguyên cùng nam cương, từ đó lại không bước vào đông thổ nửa bước.

Dựa vào phần nội tình này, Lăng Vân Quan từng bước thiết lập ba vị trí đầu đạo môn, danh xưng Quan đệ nhất Giang Bắc.

Ba trăm năm trôi qua, Lăng Vân Quan trường thịnh không suy, tuy vẫn có lúc chập trùng, nhưng vẫn luôn chiếm giữ ba vị trí đầu.

Lăng Vân Trấn Tà Kinh, tục truyền là do Lăng Vân đạo trưởng ngộ ra từ《 Lăng Vân Kinh 》.

Còn thuyết pháp về《 Lăng Vân Kinh 》thì rất nhiều.

Có người nói, Lăng Vân đạo trưởng chỉ lấy được bản《 Lăng Vân Kinh 》tàn khuyết, cho nên chỉ có thể thi triển ra một phần, cũng chính là Lăng Vân Trấn Tà Kinh.

Lại có người nói, Lăng Vân đạo trưởng từng chiếm được bản《 Lăng Vân Kinh 》hoàn chỉnh, đáng tiếc kinh này chỉ có thể lưu trữ trong miệng, không có cách nào viết vào giấy, kinh văn lại cực kỳ khó hiểu, cho dù là Lăng Vân đạo trưởng tài năng xuất chúng cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được một phần rất nhỏ.

Sau khi Lăng Vân đạo trưởng vũ hóa, Lăng Vân Kinh liền thất truyền, chỉ còn lại《 Lăng Vân Trấn Tà Kinh 》lưu truyền trong quan.

Chỉ là bản Trấn Tà, cũng đủ đặt đạo môn ba vị trí đầu mấy trăm năm.

Vậy có thể hoàn toàn thi triển《 Lăng Vân Kinh 》, là khái niệm gì?

Giờ khắc này, cho dù là đại hòa thượng cũng xuất thân từ thánh địa Phật môn cũng cảm thấy toàn thân tê dại.

Chính đạo thiên hạ.

Lập tâm cho thế gian, lập mệnh cho dân sinh, vì thánh hiền xưa mà kế thừa tri thức gián đoạn.

Chính đạo, tà đạo, cái ngày lên cái kia xuống, có thịnh có suy, đây cũng là thế đạo luân hồi.

Ba trăm năm trước, vừa lúc cuối triều Nhung, Lăng Vân đạo trưởng đột nhiên xuất hiện, suất lĩnh anh kiệt của chính đạo trong thiên hạ, huyết chiến mười năm với yêu ma hoành hành, lại mở ra một cái thịnh thế luân hồi.

Mà kiếp này loạn hai mươi năm,《 Lăng Vân Kinh 》đột nhiên hiện thế, chẳng lẽ lại đến thời điểm thế đạo nghịch chuyển?

Phía trước, đám thi quái lông đen dưới thần âm của Lăng Vân Kinh, đã toàn bộ tan thành tro bụi, thậm chí không để lại một chút dấu vết.

Trực tiếp bị độ hóa!

Chỉ còn lại ba con nhảy cương đang lăn lộn, cũng đã sắp hóa thành tro bụi.

Lúc này, đám người của thiêu thi đường cũng đã phát hiện điều khác thường, thần âm vang vọng kia, lại không phải do đạo sĩ niệm ra.

Lập tức mặt mũi ai nấy đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.

Không biết là người phương nào tụng kinh, lại có uy thế lớn như vậy, ngay cả cương thi tứ phẩm cũng không có một chút lực phản kháng nào.

Chỉ có Đồ Bách Thú là vẻ mặt kinh dị.

Nhân vật khủng bố kia, lại ra tay rồi.

Như hình với bóng, kinh hồng thoáng hiện, khiến người ta cảm thấy mình đối mặt căn bản cũng không phải là một người bình thường, mà là một vực sâu không thấy đáy.

Quá cường đại, cũng quá không thể tưởng tượng nổi.

Trấn cương thi tứ phẩm như trấn sâu kiến.

Đặc biệt hơn chính là thiên đạo luân âm này, như đang niệm đại đạo thiên địa, tráng chí nhút trời, chính nhiên chính khí.

Rơi vào trong lòng, gột sạch hỗn độn, rất nhiều nghi vấn trên con đường tu luyện bất tri bất giác đã trở nên rõ ràng, có cảm giác đốn ngộ.

Rất nhiều người giống như là nghe được cao nhân giải hoặc, nghe đến si mê, như là đạo sĩ.

Nhưng vào lúc này, thần âm vang vọng đột nhiên lại im bặt mà dừng, thay vào đó là một tiếng chửi mắng: “Ài, cmn, dùng sức quá mạnh!”

Một câu chửi mắng đột ngột không có một dấu hiệu báo trước nào, giống như là một gậy đập xuống, để cho tất cả người đang si mê giật mình bừng tỉnh.

Như là người đang nửa tỉnh nửa mê ngủ trong ổ chăn ấm áp, thì thình lình bị một chậu nước lạnh băng tạt thẳng vào đầu vậy.

Lại giống như là đang vui vẻ thích ý cắn một trái dâu tây tươi ngon mọng nước, nhai a nhai a, đến lúc nuốt bụng mới phát hiện, trên nửa trái còn lại, có nửa con sâu đang ngọ nguậy.

Phía trước có bao nhiêu say mê, thì phía sau có bấy nhiêu khó chịu.

Đạo sĩ phản ứng lớn nhất, bạch bạch bạch lui về phía sau, trực tiếp ngã nhào xuống đất, dấu mai vương bát trên mặt còn chưa tan, trên trán lại thêm một cục u.

Nguỵ Vũ cũng phản ứng rất lớn, lang nha bổng “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất, vừa vặn đập trúng đầu ngón chân y, đau đến mức y túm lấy đầu ngón chân nhảy lò cò.

Nhân lúc xoay chuyển này, ba con nhảy cương thê thảm nhanh chóng chạy trốn đi, nhưng thậm chí là nhảy vọt chúng cũng không thể làm được.

....

“Két két”

Ba con nhảy cương rít lên, âm thanh đã hoàn toàn mất đi trung khí.

Sau khi thoát khỏi chiến trường thì cấp tốc lao về phía tường thành.

Ván cờ đã bị phá, đi phách đã kêu gọi cùng ra lệnh cho bọn chúng thoát đi thành Lâm Thanh.

Tường Thành cách chiến trường không xa, chẳng mấy chốc sẽ đến.

Nhưng mà, ngay lúc này, ba con nhảy cương chợt phát hiện, phía dưới tường thành có một người đang đứng, trên vai vác một cái xẻng sắt, miệng quở mắng: “Chỉ còn lại có ba con, niệm phí công!”

Nhảy cương có linh trí, biết được người này đang chửi mắng, nhưng lại không hiểu người này đang mắng cái gì, bọn chúng chỉ có thể nghe hiểu tiếng giao lưu của đồng loại cùng mệnh lệnh của thi phách.

“Két két”

Luồng sáng đỏ tươi đã nhạt đi của nhảy cương dẫn đầu đột nhiên ngưng kết lại, phát ra mệnh lệnh công kích.

Nó không biết đây là người nào, chỉ biết là hắn có mỗi một người, hơn nữa đang chặn đường.

Trước mặt nhảy cương, chỉ cần là người sống, thì đó chính là đối tượng chém giết.

Lãnh ý vô tận từ trong thi thể khiến chúng nó khát vọng lấy máu tươi cọ rửa, máu thịt ấm áp ngọt ngào, là thứ bổ dưỡng nhất khi bị thương tổn.

Hai con nhảy cương còn lại tuân theo mệnh lệnh, cùng nhau gia tốc, đồng thời nhào về phía người kia.

Khoảnh khắc đó tia lửa bắn ra.

Nhảy cương dẫn đầu chỉ nhận thấy người trước mặt hơi hơi lắc một cái, đã biến mất ở hướng chúng đang tiến đánh.

Ngay sau đó, cái xẻng sắt lớn màu đen kia lại đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nhanh chóng phóng đại.

“Cạch!”

“Cạch!”

“Cạch!”

Bình Luận (0)
Comment