Một thôn trang phía bắc cách thành Lâm Thanh trăm dặm.
Lúc này toàn bộ thôn trong đang rên rỉ trong lửa lớn cháy rừng rực, thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu chảy khắp nơi.
Bên ngoài ánh lửa, vô số lông đen đang bay múa ở trong gió đêm, giống như là ngàn vạn nhành dương liễu rủ xuống bến bờ nước mùa xuân.
Phía dưới lớp lông đen che phủ là những điểm sáng đỏ lấm ta lấm tấm như đom đóm trên đồng quê.
Đó là những đôi mắt tinh hồng, phải lấy ngàn để tính.
Trong vô số đôi mắt tinh hồng, một bà già yêu dị đứng đó, dưới cằm của bà ta có một cái u nang kỳ quái, to như trái bí đao, thông qua vô số xúc tu nối vào làn da xương cốt của bà già, bên trong phát ra ánh sáng màu đỏ sậm, có thứ gì đó đang động đậy.
Cũng không biết tự thân mọc ra, hay vẫn là ngoại lai bám lên.
Mặt bà già đầy nếp nhăn, cầm quải đầu lâu trong tay, phía trên treo một chuỗi lục lạc màu đen.
“Đinh linh linh”
Lục lạc màu đen phát ra tiếng vang dồn dập.
Bà già phát ra tiếng hơi khàn khàn ngạc nhiên: “Thất thủ?”
“Giá hu”
Đúng lúc này, sau lưng bà già có ba con khoái mã phóng tới, đều là đầu đội khăn vàng.
Người cầm đầu mặt râu quai nón, thân mang đoản đả, ánh mắt đảo qua đám thi thể, trong ánh mắt thoáng qua một tia kiêng kị.
“Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, vô sinh lão mẫu, chân không gia hương.”
Râu quai nón mở miệng tụng giáo hào, xuống ngựa, hơi hơi khom người nói: “Bạch Liên hộ giáo thánh quân truyền hương sứ Giả Quỳ Tam gặp quan Thiên Thi Quỷ Mẫu.”
“Thánh sứ có gì chỉ giáo.” Bà già kia cũng không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn đến gần như không thể nghe rõ.
“Bản hương sứ truyền lời dò hỏi của Thánh Chủ, Thiên Thi đại quân đã mai phục được vài ngày, lúc nào xuất động phá hủy thành Lâm Thanh?” Râu quai nón trầm giọng hỏi.
“Thủ tịch thiêu thi đường Đồ Bách Thú dẫn đội xuôi nam, đã tới Lâm Thanh, đối thủ của ta là hắn, tru diệt thiêu thi đường, thành Lâm Thanh liền không thành vấn đề.”
“Vậy ngài đã diệt trừ thiêu thi đường rồi sao?” Râu quai nón sửng sốt.
“Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, còn đang điều tra.”
“Thiên Thi Quỷ Mẫu, bản hương sứ cần phải nhắc nhở ngài, triều đình tiếp viện liên tiếp, ba lộ đại quân đông tây nam ta càng lúc càng thêm áp lực, thành Lâm Thanh có liên quan đến việc phá cục, còn xin ngài mau chóng xuất động thi quân, đánh hạ Lâm Thanh.” Râu quai nón nói với giọng điệu nôn nóng.
“Hành động như thế nào bản mẫu tự khắc có phán đoán, trong vòng ba ngày ta nhất định đánh hạ được thành Lâm Thanh, Thánh sứ không có việc gì thì mời về cho.” Bà già hơi hơi nghiêng đầu, sau đó trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
“Ngươi....”
Khuôn mặt râu quai nón đỏ lên, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng đột nhiên thấy được đám thi quái lông đen đều đồng thời nhìn về phía y, miễn cưỡng nén lại, lộ vẻ tức giận quay đầu ngựa, giống như là chạy trốn biến mất trong màn đêm.
“Thiêu thi đường, đến cùng thì các ngươi có thủ đoạn gì mà lại có thể phá bốn bộ nhảy thi của ta hợp lực tấn công?” Vẻ mặt bà già nghi hoặc, u nang dưới cằm bà ta phát ra tiếng “két két két”, một ngàn đại quân đen kịt liền động, ầm ầm như thiên quân vạn mã, rời đi thôn trang tiến vào màn đêm.
Không bao lâu sau, một bộ nhảy thi có hình thể to lớn đi tới bên cạnh bà già, hạ thấp thi thân xuống chờ bà già ngồi lên, nâng lên bà già rồi cũng biến mất, chỉ để lại tàn khuyết thi thể cùng với vết máu vương vãi đầy đất còn đang nói ra tội ác kinh khủng.
Trên thi thể, có vằn đen đang kéo dài, lông đen sinh trưởng.
...
“Quá lỗ rồi.”
Nhìn ba bộ nhảy cương đã ngã xuống đất, Tần Hà lộ vẻ đau lòng.
Tính ra đã hai ba ngày không đốt thi thể, lúc này vừa tới một đám, nhưng chẳng ngờ rằng lại không trải qua được đào tạo như vậy.
Vừa mới niệm 1/3 Lăng Vân Kinh, sơ sẩy một cái đã niệm hết toàn bộ quái lông đen thành tro.
Chỉ còn lại ba con này.
May là vẫn chưa niệm xong, niệm xong đoán chừng ngay cả ba con này cũng mất luôn.
Quan sát nhảy cương trên đất, Tần Hà nhíu chặt mày.
Một xác người bình thường, mọc một thân lông đen, đã biến thành quái vật tứ chi chạm đất, thi trảo, miệng nứt, răng nhọn, mắt đỏ au, so với hung thi bình thường thì mạnh hơn nhiều, mấu chốt nhất là còn có tính truyền nhiễm, có thể gọi là biến thái.
Đám tà ma ngoại đạo này, quả nhiên là có đủ loại thủ đoạn.
Xác người rơi vào trong tay bọn họ, chính là một loại vật liệu, cái gì cũng có thể làm ra.
Lắc đầu, Tần Hà lấy ra ba cái túi đựng xác, lần lượt bỏ biến thi vào, treo lên bên hông.
Sau khi phân biệt phương hướng liền đi lò hỏa táng Lâm Thanh.
Hiện tại xung quanh lò hỏa táng Lâm Thanh đã không thấy thi thể, chỉ có vết máu cùng vài bộ phận thi thể mọc đầy lông đen trên mặt đất, giống như là đậu hũ mọc lông đen.
Cửa ra vào, một tấm vải vàng rơi trên mặt đất, bị đạp lên rất nhiều dấu chân máu.
Tần Hà hơi sửng sốt một chút, đi đến nhặt tấm vải vàng lên rũ rũ, ngạc nhiên phát hiện, tấm vải vàng này có nguyên liệu dệt cực kỳ có linh tính, hẳn là do một loại lông thú nào đó bện thành, vừa rũ vài cái đã loại bỏ hết dấu chân máu trên đó, có khí tức cùng vết tích luyện chế rõ ràng, ắt hẳn là có công hiệu đặc thù.
Cũng không biết là ai làm rơi ở đây.
Căn cứ theo nguyên tắc mình nhặt được thì đó là của mình, Tần Hà thu vào không gian dưới nách, để đó sau này nghiên cứu.
Tiến vào lò hỏa táng.
Không lớn, nhưng chim sẻ dù nhỏ vẫn có đủ ngũ tạng, tất cả dụng cụ nhiên liệu đều đầy đủ.
Không thể tốt hơn.
Tần Hà trực tiếp đóng luôn cửa sắt lớn vào, lại xách đại vương bát từ trong túi ra.
Thanh lý, đặt lên lò, châm lửa.
“Gia, những quái thi này không dễ đốt a.”
Đại vương bát đã đốt vô số thi thể, thi thể nào dễ đốt thi thể nào khó đốt, vị trí nào trong lò cần tăng thêm nhiệt độ, hiện tại nó đã rất thành thục.
“Tranh thủ thời gian đi, bây giờ còn sớm.” Tần Hà nói.
Vào đêm thi thể nhiều, nửa đêm quỷ nhiều.
Trận thi loạn này náo lên quá sớm, Tần Hà mới vừa ăn xong cơm tối, buổi trưa mới thả lỏng gân cốt một chút, đang định ngâm tắm nước nóng, định tối nay ra ngoài muộn một chút.
Kết quả vừa mới đun dở nước thì công việc đã tới, quỷ kêu đến cách ba dặm còn có thể nghe thấy.
Không có cách nào, Tần Hà chỉ có thể rửa mặt qua loa rồi vác xẻng lớn đi ra ngoài.
Lần theo âm thanh đến xem xét, khá lắm, đám người thiêu thi đường cùng đại hòa thượng và đạo sĩ thiếu chút nữa đã bị thanh lý.
Bất đắc dĩ, Tần Hà chỉ có thể vận dụng Lăng Vân Kinh.
Hiệu quả hơn cả dự đoán.
Điều này khiến Tần Hà càng thêm có mong đợi với bản《 Độ Ách Pháp Kinh 》.
Lăng Vân Kinh đã cường hãn như vậy, thế mà chỉ là bản không trọn vẹn của《 Độ Ách Pháp Kinh 》, cũng không biết tương lai có thể đốt ra được hay không.
“Bành bành bành”
Bên trên lò đốt xác, lửa cháy bừng bừng, thậm chí còn phát ra tiếng nổ.
Đại vương bát thành thật thi hành mệnh lệnh Tần Hà, tăng tốc đốt thi thể, dội dầu hoả lên trên thi thể giống như là không cần tiền vậy.
Dù sao cũng không phải của mình, chẳng tiếc chút nào.
Tần Hà không có chuyện gì để làm, cũng không muốn đi ra ngoài quản chuyện không liên quan, dứt khoát lấy chăn đệm ra, tìm một chỗ sạch sẽ trải lên, yên lặng chờ phần thưởng.
Kết quả vừa mới nằm xuống, bên ngoài đã có tiếng bước chân đi tới.
Hai người, bước chân chỉnh tề như một, âm thanh trùng điệp với nhau, đang từ khoảng cách hơn trăm bước đi tới.
Còn có một giọng nói đang chửi rủa: “Hai tên ngu xuẩn các ngươi, sau này còn dám nhấc kiệu chạy bỏ ta lại, sẽ đốt hết các ngươi đi.”
“Còn có khăn hoàng phong của ta, không tìm về được cũng đốt các ngươi đi!”